Chương 1295
Cô mới đi hai bước, cũng bởi vì mềm nhũn cả chân mà ngã xuống đất.
Hoắc Trì Viễn khẩn trương đi qua, ngỗi xuống ôm cô dậy: “Mềm nhuyễn rồi hả? Em cứ thể hiện đi!”
“Người ta sốt ruột!” Tề Mẫn Mẫn thè lưỡi.
Cô không nghĩ tới đã suy yếu thế nào. Hoặc là không nghĩ tới Hoắc Trì Viễn khỏe như thế, vậy mà khiến cô mềm nhũn cả người.
“Lúc này Hoắc Nhiên nên là đang họp, đừng làm phiền nó.” Hoắc Trì Viễn ôm cô trở lại phòng ngủ, đặt cô lên trên giường, chính mình cũng nằm cùng trên đó, ôm sát cô nói: “Ngủ một lát, tỉnh ngủ, anh lại dạy em học.”
Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái: “Cũng được, tỉnh ngủ thì anh Hoắc Nhiên cũng xong rồi, đến lúc đó em sẽ hỏi.”
Hoắc Trì Viễn cười đặt đầu cô vào trong ngực: “Nhắm mắt lại đi!”
Tề Mẫn Mẫn cảm nhận được Hoắc Trì Viễn vô cùng cưng chiều mình, không có đấu tranh nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cùng anh ôm nhau ngủ.
Có lẽ là do buổi trưa đã làm quá nhiều, cô mệ mỏi đến nỗi nhanh ngủ thiếp đi.
Hoắc Trì Viễn lấy máy ảnh ở tủ đầu giường, ngắm khuôn mặt hồng hào của cô.
Hiện giờ anh đặc biệt muốn chụp lại cô, ghi chép lại từng chút một những hạnh phúc của hai người.
Anh tiếp sát cô, khẽ hôn lên trán cô, âm thanh khàn khàn nói: “Nha đầu, đừng rời khỏi anh!”
Anh không thể tách khỏi em rồi.
Máy ảnh này sẽ ghi lại toàn bộ.
Đặt lại máy ảnh lên đầu giường, anh mới nhắm mắt lại chợp mắt.
Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, Hoắc Trì Viễn đã không ở đây.
Cô lập tức ngồi dậy: “Hoắc Trì Viễn!”
Không ai trả lời cô.
Cô chạy ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu.
Hoắc Trì Viễn đang nắm lấy di động, ngồi trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại: “Tôi biết rỗi, giữ nguyên kế hoạch phát hành!”
Phát hành cái gì?
Tuy cô nghi ngờ, nhưng không mở miệng hỏi.
“Hoắc Trì Viễn… anh không ngủ à?” Cô đi lên phía trước, ôm lấy hông của anh.
“Ngủ được một lúc.” Hoắc Trì Viễn bỏ điện thoại vào túi, xoay người ôm Tề Mẫn Mẫn, “Sao lại dậy sớm vậy?”
“Lời này chắc phải hỏi anh chứ?” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười hỏi.
Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu suy nghĩ một lát:”Có lẽ vậy.”
“Mới 6h! Anh còn nói em dậy sớm! Anh muốn để em làm người đẹp ngủ đúng không?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm lè lưỡi.
“6h? anh còn chưa làm cơm. Em chờ một lát.” Hoắc Trì Viễn áy náy nói.