Chương 1303
Hoắc Trì Viễn lấy một tay nắm chặt hai bàn tay cô, lật qua lật lại xem một lần: “Vì thử độ nóng mà em để tay nóng đỏ như thế sao?”
“Không có mà!” Tề Mẫn Mẫn cười ha ha.
“Đồ lừa đảo!” Hoắc Trì Viễn trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn, “Thấy em để tay sau lưng là anh đoán ra rồi. Về sau để thử nước cứ để anh tự làm, anh da dày, thịt béo không nóng bỏng được! Nhớ chưa hả?”
“Nhớ rồi!” Tề Mẫn Mẫn nhu thuận gật gật đầu.
Hoắc Trì Viễn nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn, rồi mới để tay vào chậu nước thuốc, thư giãn mười ngón tay.
Nước vẫn còn nóng cho nên anh không ngừng lật tay.
Tề Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh Hoắc Trì Viễn, cầm cánh tay anh hỏi: “CÓ phải vừa rồi ngón tay anh lại đau không?”
“Sao em biết?” Hoắc Trì Viễn cười cúi đầu nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.
“Anh ngồi ở trước bàn làm việc mà thần người nhìn laptop đây không phải phong cách của anh!” Tề Mẫn Mẫn lý giả. Nếu không phải ngón tay quá đau, một người cuồng công việc như Hoắc Trì Viễn nhất định sẽ tập trung nhìn laptop mà làm việc, không có chuyện đóng laptop như vậy.
Anh cũng không ngồi ở trước bàn làm việc mà ngồi ngẩn người.
“Có thể anh vừa xong việc mà!” Hoắc Trì Viễn cười nhạt, giải thích.
“Anh nghĩ rằng em là trẻ lên ba sao?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hừ một tiếng. Nhìn thấy hơi nóng của chậu nước thuốc càng lúc càng ít, cô sờ thử một chút, “Nước không còn nóng, để em đi đun lại!”
“Không cần đâu! Đã thoải mái hơn nhiều rồi!” Hoắc Trì Viễn túm tay Tề Mẫn Mẫn, “Chờ tay anh lại đâu thì em đun lại sau cũng được!”
“Để em xoa bóp cho anh!” Tề Mẫn Mẫn chạy đến bên bàn làm việc, lấy chút dầu hoa hồng rồi quay lại bên cạnh Hoắc Trì Viễn.
“Có mệt hay không?” Nhìn Tề Mẫn Mẫn dùng sức xoa khớp ngón tay cho anh, Hoắc Trì Viễn có chút đau lòng.
Cô vì anh đã bận rộn cả đêm rồi.
“Không có vấn đề! Em còn trẻ, đầy tinh lực nha!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, cười ha ha.
Hoắc Trì Viễn lấy bàn tay không bị thương vuốt ve khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn, trong đôi mặt đầy thâm tình.
“Dễ chịu chút nào không?” Tề Mẫn Mẫn mát xa cho Hoắc Trì Viễn gần nửa tiếng, quan tâm hỏi han.
“Có chứ!” Hoắc Trì Viễn thu tay, “Em rửa tay rồi đi ngủ đi. Anh làm việc thêm một chút!”
“Vẫn còn làm việc sao?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nhìn ngón tay của Hoắc Trì Viễn.
“Có chút văn kiện cần dùng vào buổi họp sáng mai. Anh phải chỉnh lại một chút!” Hoắc Trì Viễn mỉm cười nói.
“Em giúp anh!” Tề Mẫn Mẫn lập tức xung phong.
“Em sẽ khiến anh phân tâm! Không tốt!” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Anh chỉnh sửa tài liệu nhất định phải đánh máy! Em có thể giúp mà!” Tề Mẫn Mẫn nắm tay Hoắc Trì Viễn, dẫn anh đến bàn làm việc.
Hoắc Trì Viễn ngồi vào ghế dựa, kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, khàn giọng nói: “Được! Vậy tối nay em làm hai tay cho anh!”