Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1320



Chương 1320

Hoắc Trì Viễn nhăn mày, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: “Nhóc con, Y Nhiên là quá khứ của anh mà em là hiện tại và tương lai. Em ở trong lòng anh cũng là độc nhất vô nhị, không có người thay thế!”

Nghe Hoắc Trì Viễn nói vậy, khuôn mặt Tề Mẫn Mẫn xuất hiện lúm đồng tiền xinh đẹp.

Cô cầm lấy bàn tay to của Hoắc Trì Viễn áp lên má mình, “Chú à, anh ở trong lòng em cũng là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế!”

Hoắc Trì Viễn ôn lên tóc Tề Mẫn Mẫn, “Đứa ngốc!”

“Em bôi thuốc cho anh!” Tề Mẫn Mẫn nhảy khỏi chân Hoắc Trì Viễn, chạy đến bên bàn lấy lọ thuốc rồi lại chạy về bên cạnh Hoắc Trì Viễn, “Thuốc này bôi như thế nào? Bôi từng ngón hay bôi cả bàn tay?”

Hoắc Trì Viễn giơ tay phải bị thương ra, cười nói:”Em dùng cao dán làm ngón tay của anh đều dính vào nhau rồi.”

“Như vậy không thoải mái sao?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc hỏi.

“Muốn ôm em sẽ có chút khó khăn.” Hoắc Trì Viễn trêu chọc nói.

“Để em bỏ cao dán ra.” Tề Mẫn Mẫn lại chạy về phía bàn làm việc lấy một cái kéo trong ống đựng bút, cắt cao dán làm hai, lại quay lại, vô cùng thận trọng cầm ngón tay Hoắc Trì Viễn dán vào từng ngón một.

Hoắc Trì Viễn vươn năm ngón tay, hoạt động một chút “Cách của em không tồi. Anh còn có thể viết.”

“Anh còn muốn làm việc?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nhìn Hoắc Trì Viễn, “Anh không biết đã là bệnh nhân thì phải nghỉ ngơi sao? Ngón tay đau như vậy mà còn làm một đống việc! Anh muốn đau đến chết để em đau lòng sao?”

“Anh sai rồi!” Hoắc Trì Viễn nhanh chóng xin lỗi Tề Mẫn Mẫn:”Anh chỉ sửa lại một phần tài liệu nhỏ thôi rồi sẽ đi ngủ!”

“Sửa thế nào?” Tề Mẫn Mẫn thấy khuyên bảo không hiệu quả liền chủ động hỗ trợ, “Em giúp anh!”

Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói:”Ngày mai em đi thi rồi, đi ngủ! Anh sẽ làm rất nhanh thôi!”

“Anh không ngủ em cũng không ngủ!” Tề Mẫn Mẫn cố chấp nói.

“Mấy thứ kia phải sửa rất phức tạp, nghe lời!” Hoắc Trì Viễn dịu dàng ra lệnh.

“Không cho em động vào tài liệu của anh, là sợ em tiết lộ tin mật sao?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nhìn Hoắc Trì Viễn. Ngón tay anh cần nghỉ ngơi! Tuyệt đối nghỉ ngơi!

“Làm sao có thể? Hoắc Y là của anh, cũng là của em.” Hoắc Trì Viễn bật cười nói.

“Vậy để em giúp anh!” Tề Mẫn Mẫn vô cùng nghiêm túc nói.

“Được rồi.” Hoắc Trì Viễn đành phải thỏa hiệp.

Xem ra đêm nay không thể lại ngồi làm đến nửa đêm, anh cũng không muốn cô mang hai mắt gấu trúc đi thi.

Hoắc Trì Viễn ngồi xuống bàn làm việc, đặt Tề Mẫn Mẫn lên đùi, cười nói:”Anh vừa phát hiện ra số liệu chỗ này có chút vấn đề, em giúp anh tính lại một chút.”

“Được!” Tề Mẫn Mẫn lấy máy tính ra, bắt đầu nghiêm túc rà soát, tính lại 2 lần mới nói với Hoắc Trì Viễn “Đúng là tính sai. Đây mới là kết quả chính xác.”

Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn tính ra kết quả rất nhanh, Hoắc Trì Viễn vừa lòng vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn:”Xem ra nếu không làm bác sĩ, em có thể làm một kế toán rất tuyệt.”

“Em không muốn làm kế toán, em muốn làm bác sĩ. Làm một bác sĩ giống như anh.” Tề Mẫn Mẫn kiên định nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.