Chương 1371
“Anh có thể dè dặt một chút được không?” Vương Giai Tuệ bĩu môi, bất đắc dĩ hỏi.
Da mặt của anh có thể dày hơn nữa không?
Nếu bệnh nhân thấy dáng vẻ giống như gấu Koala của anh khi ở bên cạnh cô, sẽ nghĩ thế nào đây?
Đây là bác sĩ Mông Cổ giỏi giang sao?
“Em cảm thấy anh có thể làm được sao?” Hoắc Nhiên sờ mặt hỏi lại.
Nếu như anh dè dặt hơn một chút thì không thể theo đuổi được Vương Giai Tuệ rồi.
Cô ‘ác’ như thế nào có khi chính bản thân cô không biết đó.
Ở trước mặt những cô gái khác, anh vẫn đánh đâu thắng đó, mị lực không ai thoát nổi nhưng ở trước mặt cô, anh không dùng được thứ nào. Vậy nên đừng nghĩ chuyện ngoắc ngoắc ngón tay sẽ khiến cô nhào vào lòng.
Vậy thì không thể rụt rè rồi!
Anh còn sợ mình bám không đủ chặt. Rồi một ngày nào đó cô thay đổi, không cần anh nữa.
“Vậy em nên cách xa anh một chút nhỉ?” Vương Giai Tuệ dùng sức đẩy Hoắc Nhiên.
Anh không dè dặt nên cách cô xa một chút thì hơn.
Cô không có thói quen thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài.
“Không được! Giữa chúng ta không thể có khoảng cách!” Hoắc Nhiên trêu tức cười nói, “Anh có chứng sợ thất tình!”
“Chứng sợ hãi thất tình?” Vương Giai Tuệ trợn mắt.
“Em nói không cần anh thì sẽ không cần anh mà. Vậy nên anh rất sợ đó!” Hoắc Nhiên điềm đạm, đáng yêu chớp đôi mắt hoa đào mê người.
Nghe anh nói vậy, Vương Giai Tuệ cảm thấy áy náy. Cô chủ động ôm eo Hoắc Nhiên, đau lòng nói: “Thật xin lỗi! Sau này em sẽ không như vậy nữa!”
Hoắc Nhiên kích động, nâng mặt cô lên nhiệt tình hôn.
Hoắc Trì Viễn cùng chủ nhiệm Lưu ngồi trong phòng bác sĩ, sắc mặt ngưng trọng nhìn tất cả kết quả kiểm tra.
“Đây là phim mấy tháng trước kiểm tra, còn đây là tấm hiện tại.” Hoắc Trì Viễn cầm hai tấm phim kiểm tra, chỉ cho chủ nhiệm Lưu xem.
“Mấy tháng mà đã phát triển nhanh như vậy?” Chủ nhiệm Lưu nhíu mày.
“Tôi cũng thật không ngờ.” Hoắc Trì Viễn mím môi mỏng.”Bởi vì lúc trước u có thể rất nhỏ, tôi đã không coi trọng.”
“Tuy chưa có vấn đề gì, nhưng lấy tốc độ phát triển này, thì tất phải mổ thôi.” Chủ nhiệm Lưu thật lòng nói.
“Được. Tôi sẽ an bài. Phải làm phiền chủ nhiệm Lưu quan tâm rồi.” Hoắc Trì Viễn đứng dậy, cầm lấy tay chủ nhiệm Lưu. Anh vô cùng rõ ràng vị trí khối u trong não của bác gái là đặc biệơ, muốn mổ sẽ có chút phiền phức, cần phải tránh rất nhiều các mạch máu cùng cơ quan quan trọng.
“Đừng khách khí. Tôi là bác sĩ, trị bệnh cứu người vốn là là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa tôi còn rất thích khiêu chiến.” Chủ nhiệm Lưu nho nhã cười nói.