Chương 1390
Sao cô lại không biết liêm sỉ mà về nhà cùng anh chứ?
Đây không phải nói cho người nhà anh biết, hai ngày nay anh ở bên cạnh cô sao?
Tuy thật sự bọn họ không xảy ra chuyện gì nhưng mà cũng ngủ trên cùng một chiếc giường.
“Cửa xe khóa rồi. Em không mở được đâu!” Hoắc Nhiên đắc ý nói rồi khởi động xe.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh Hoắc ý sao?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy khuôn mặt rặng rỡ của Hoắc Nhiên, trong đầu lóe lên.
Cô đang nghĩ sao anh lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Cô bảo anh về nhà, anh liền ngoan ngoãn mang hành lí xuống tầng.
Hóa ra anh đã có chủ ý từ trước, muốn dẫn cô cùng về nhà.
“Oan uổng quá!” Hoắc Nhiên mang dáng vẻ vô tội. “Là em không nỡ rời xa, không thể tách khỏi anh! Anh cũng chỉ cố gắng làm em vui vẻ thôi. Sao nào? Cùng anh về nhà chắc vui lắm đúng không?”
“Vui cái đầu anh!” Vương Giai Tuệ giơ nắm đấm, căm giận vung lên gương mặt tuấn tú, nhưng cách khoảng một centimet thì chuyển hướng đấm xuống ngực anh. “Anh đúng là bác sĩ Mông Cổ! Thật quá xấu xa!”
Hoắc Nhiên không phản bác, cũng không nén nụ cười mà nắm tay Vương Giai Tuệ.
“Em không muốn về nhà anh đâu!” Vương Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.
Cô không muốn làm việc chưa đánh đã khai đó!
“Vậy đến khách sạn?” Hoắc Nhiên tà tà liếc nhìn Vương Giai Tuệ.
Vào khách sạn?
Nhìn ánh mắt nham hiểm của Hoắc Nhiên, Vương Giai Tuệ lập tức hiểu ra anh có ý tứ gì.
Lưu manh!
Trong đầu anh không có cái gì trong sáng sao?
Một ngày suy cho cùng cũng chỉ có cái chuyện XXOO đó!
“Em không phản đối thì cứ như vậy đi.” Hoắc Nhiên nham hiểm cười, trong đôi mắt xinh đẹp sáng rực hưng phấn.
Vương Giai Tuệ lập tức bối rối cự tuyệt:”Không! Hay là….hay là về nhà em đi.”
Hoắc Nhiên nghe cô nói, lập tức đảo tay lái, chạy về phía nhà cô.
Nhìn vẻ mặt Hoắc Nhiên đanh lại, Vương Giai Tuệ biết mình lại trúng kế.
Bác sĩ Mông Cổ chính là bác sĩ Mông Cổ!
Xấu xa vô cùng!
Cô bị rơi xuống hố của tên lang băm này muốn thoát cũng không được!
“Giận rồi à?” Hoắc Nhiên đỗ xe xuống ven đường, ôm chầm lấy Vương Giai Tuệ dỗ dành. “Tiểu hạt tiêu, là em nói muốn về nhà, anh luôn luôn phối hợp với em, sao em lại tức giận?”
“Con người đen tim đen gan đen phổi!” Vương Giai Tuệ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
“Chỉ cần đỏ với mỗi em là được.” Hoắc Nhiên haha cười nói.
Vương Giai Tuệ thực sự hận không thể bịt cái miệng đang cười toe toét kia lại.