Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1403



Chương 1403

“Trời… Trời đã sáng.” Vương Giai Tuệ vùng vẫy, tay không cẩn thận theo vạt áo mở rộng chạm vào da thịt anh, chạm vào một mảng cơ ngực săn chắt, tay cô lập tức như bị bỏng, mặt đỏ ửng rụt người lại.

“Còn muốn ngủ.” Hoắc Nhiên đặt Vương Giai Tuệ lên giường, sau đó anh cũng nằm xuống bên cạnh, bá đạo ôm lấy cô.

“Anh ngủ, em…Em đi xem hộp thư một lát.” Vương Giai Tuệ lắp ba lắp bắp nói.

Hoắc Nhiên lúc này mới phát hiện ra sắc mặt thẹn thùng xấu hổ của cô, liền cúi đầu nhìn thấy hai cúc áo sơ mi đầu còn chưa có cài lại, anh liền lập tức hiểu rõ, tà tà nằm sấp lên người cô, hỏi: “Em đỏ mặt cái gì?”

“Trời quá nóng.” Vương Giai Tuệ nhanh chóng đáp.

“Có sao?Anh như thế nào lại cảm thấy lạnh đây?” Hoắc Nhiên bưng khuôn mặt buồn bực của Giai Tuệ lên, gặng hỏi.

“Anh không cần lại ôm em!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.

“Muộn rồi!Tại lúc em đáp ứng kết giao cùng anh, em liền không có quyền cự tuyệt quyền lợi của anh.” Hoắc Nhiên cười cúi đầu, tà tà ép sát môi cô.

Vương Giai Tuệ lập tức vươn tay che lại môi mỏng Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên đặt toàn sức nặng lên người Giai Tuệ, không chừa một chút khe hở, nụ cười ái muội không ngừng.

Thật sự là Hạt Tiêu Nho hay thẹn thùng.

Bộ dáng đàng yêu của cô khiến anh nhớ tới quả ớt chỉ thiên, đỏ tươi, cay, nồng nhiệt, chỉ muốn giơ tay ngắt xuống.

“Hạt Tiêu Nhỏ, em không cần sợ anh.” Anh cầm ngón tay nhỏ nhắn của cô,giọng nói trầm ấm “Nếu anh muốn em, em căn bản là không cản được. Anh sẽ không ép em.”

“Biết rồi.” Vương Giai Tuệ buông hàng mi dài, đỏ mặt đáp.

Cô căn bản là không chống cự nổi mị lực của anh.

Đều nói hồng nhan họa thủy, cô thấy anh mới chính là tai họa- – là lam nhan họa thủy.

Nhìn đôi mắt hoa đào đầy mị hoặc kia, cô rốt cục cũng hiểu được tại sao lại có nhiều người phụ nữ muốn leo lên giường của anh như vậy.

“Biết nhưng vẫn cố tình vứt bỏ anh?” Hoắc Nhiên u oán kháng nghị.

“Vứt bỏ anh?” Vương Giai Tuệ nhất thời không hiểu được ý tứ của anh.

Cô từ khi nào thì vứt bỏ anh?

Cái người đàn ông tựa như kẹo mè xừng dính người thế kia, cô có năng lực vứt bỏ anh được sao?

“Em vứt bỏ anh, ngủ một mình trên ghế sô pha thật ngon. Anh lại mất ngủ!” Hoắc Nhiên nói xong, cúi đầu tìm môi Vương Giai Tuệ, “Em phải bù đắp lại cho anh!”

“Không cần!” Vương Giai Tuệ lập tức lui ra sau, né tráng nụ hôn của anh.

Anh mà cần bù lại sao?

Da mặt anh quả thật còn dày hơn tường thành.

“Hôn hoặc ‘làm’, chọn một trong hai!” Hoắc Nhiên tà địa chớp chớp đôi mắt hoa đào, uy hiếp nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.