Chương 1406
Lông mi Hoắc Tương khẽ run rẩy, cắn môi.
Đây là hôn nhân được chọn cho Tần Viễn Chu sao?
Vợ ngoại tình, còn mang thai với người khác.
Cái thai đó nhìn ít nhất cũng được 4 tháng rồi, đứa nhỏ này hẳn đã có trước khi kết hôn. Nói là ngoại tình cũng không thích hợp lắm.
Chỉ có thể nói, Tần Viễn Chu được chọn cho một mối hôn sự môn đăng hộ đối, nhưng bằng mặt không bằng lòng.
Nếu không ly hôn được, anh phải trở thành ba của con người khác trên danh nghĩa, bị cắm sừng đến già.
Giống như hôn nhân chính trị, ngay cả khi vợ ngoại tình, có lẽ cả đời này anh và “vợ của anh” sẽ phải buộc chặt lấy nhau.
Hoắc Trì Viễn nhìn theo bóng lưng hai người kia, ánh mắt thâm trầm.
Tiểu Tương vẫn chưa quên Tần Viễn Chu sao?
Người đàn ông đó đúng là rồi giữa loài người.
Anh có nên nhúng tay vào thúc đẩy Tần Viễn Chu một phen?
Tuy nói thà rằng phá hủy cả tòa miếu, không phá mối hôn sự này, nhưng nếu là hôn nhân mà giống như Tần Viễn Chu bằng mặt không bằng lòng, giữ lại chỉ khiến cho người trong cuộc đau khổ, làm cho người yêu bọn họ khó chịu.
“Chị Hoắc Tương…” Tề Mẫn Mẫn nghi hoặc nhìn Hoắc Tương, không hiểu vì sao cô không đi tiếp.
Hoắc Tương thu lại ánh mắt, cười nói:”Nhận lầm người. Đi thôi.”
Hoắc Trì Viễn đau lòng sờ đầu em gái: “Nếu em muốn, anh cả có thể giúp em.”
“Em không sao.” Hoắc Tương ngẩng đầu cười với anh.
Cô không muốn để anh nhúng ta vào,
Nếu tần Viễn Chu thật sự yêu cô, sẽ chủ động vượt qua tất cả khó khăn.
Anh khuất phục, đã nói lên phần tình cảm này không hề đủ sâu, không đủ nhiều để anh có thể liều lĩnh.
Hoắc Tương cô còn chưa hèn mọn đến mức phải đi xin tình yêu.
Cô có kiêu ngạo của cô.
Nếu không phải là trăm phần trăm, cô cũng không cần.
“Nếu thật có duyên, sớm muộn gì cũng ở bên nhau.” Hoắc Trì Viễn lại sờ đầu em gái, cổ vũ nói.
Tề Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn Hoắc Trì Viễn, lại nhìn Hoắc Tương, nghe không hiểu hai người đang nói gì?
“Chị Hoắc Tương, chị gặp chuyện gì phiền phức sao?”
“Chị là em gái của Hoắc Trì Viễn, ai dám làm phiền chị chứ?” Hoắc Tương kiêu ngạo mà nói.
“Có anh ở đây, ai cũng không dám bắt nạt em.” Hoắc Trì Viễn khí phách nói.
Nghe được Hoắc Trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười: “Nhìn ai đó lên mặt kìa!”
Ba người đều nở nụ cười.
Hoắc Trì Viễn bỏ hành lý vào trong vali, mở cửa xe để cho hai cô gái ngồi vào.