Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1411



Chương 1411

Nhưng anh thực không dám ôm hy vọng quá lớn, sợ hy vọng không đến, thất vọng anh vô pháp thừa nhận.

Nếu không phải tại mẹ con Dương Nguyệt Quyên, baby của bọn họ đã được 4 tháng rồi, thậm chí còn có thể thông qua kiểm tra mà nhìn thấy hình hài nho nhỏ kia.

Thời điểm bọn họ cầm kiểm tra kết quả giao cho Chu Cầm, ánh mắt của bà khá căng thẳng, sau khi ngẩng đầu liền khôi phục sự lãnh đạm hằng ngày: “Mẹ nghe Tiểu Viễn nói lần này đau bụng kinh của con nghiêm trọng hơn những lần trước, mẹ kê cho con một thang thuốc Đông y, trở về nhớ đúng hạn dùng thuốc.”

“Cảm ơn mẹ!” Tề Mẫn Mẫn không nghi ngờ gì liền đáp.

Cô so với những cô gái khác thì may mắn hơn, mẹ chồng chảng những không ác độc, lại còn cực kỳ quan tâm cô.Nhà nào có mẹ chồng quan tâm trị bệnh đau bụng kinh cho con dâu?

Cô cảm thấy chính mình thực may mắn.

Cảm tạ Thượng Đế đã để cô gả cho Hoắc Trì Viễn.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, mê muội nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.

“Mẹ?” Hoắc Trì Viễn dụng ánh mắt hỏi bệnh tình.

Ánh mắt Chu Cầm căng thẳng, mí mắt buông xuống.

Hoắc Trì Viễn từ trong ánh mắt bà đã biết được tất cả. Anh có chút mất mác đau lòng, bàn tay không tự chủ lại nắm chặt bàn tay Tề Mẫn Mẫn.

“Làm sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn lập tức nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Trì Viễn.

Bàn tay anh nắm khiến cô thấy đau.

“Không nỡ khiến em đau.” Hoắc Trì Viễn khẩn trương thấp giọng trấn an, chỉ sợ Tề Mẫn Mẫn phát giác ra cái gì.

Mất đi baby cô đã rất thống khổ rồi, rất không dễ dàng mới bước qua được nỗi đau này, nếu như lại biết thêm bản thân mình không thể làm mẹ được nữa, cô làm sao có thể chịu được đây? Anh không dám nghĩ đến. Cho nên anh tất phải nói dối.

“Cũng không phải tật xấu. Ở lớp họ bọn em có một nữ sinh đau bụng kinh có tật xấu.” Tề Mẫn Mẫn cười nói, “Anh đừng có khoa trương như vậy được không?”

“Người đau là em nên anh không thể không lo lắng.” Hoắc Trì Viễn mím môi mỏng, khe khẽ thở dài.

“Tề Mẫn Mẫn… Uh`m… Đau bụng kinh có vẻ khó chữa. Không sợ, mẹ là bác sĩ khoa phụ sản, mẹ sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con.” Chu Cầm ý vị thâm trường nhìn thoáng qua con trai.

Hoắc Trì Viễn cảm kích nở nụ cười.

Anh nghe hiểu ý mẹ mình muốn nói, mẹ bảo anh không cần sốt sắng, bà sẽ nghĩ cách chữa khỏi chứng vô sinh cho co dâu.

Chu Cầm kê xong đơn thuốc, liền đưa đơn cho Hoắc Trì Viễn: “Đi lấy thuốc đi.”

Hoắc Trì Viễn nhận lấy đơn, nói với mẹ mình: “Buổi tối tan tầm con cùng Tiểu Nhiễm qua đón mẹ.”

“Ba con đã nói tan tầm sẽ đến đón mẹ.” Đôi mắt lạnh nhạt của Chu Cầm rốt cục cũng vụt sáng.

Tề Mẫn Mẫn hâm mộ nhìn mẹ chồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.