Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1427



Chương 1427

Lúc chia tay, cô thậm chí có chút luyến tiếc bọn họ.

Bà nội ngồi trên xe lăn, gọi cô đến trước mặt:”Bà nội cũng không có cái gì cho cháu, đây là ngọc Dương Chi mà ông nội Hoắc Nhiên để lại cho bà. Hi vọng cháu không ghét nó.”

Vương Giai Tuệ tuy không hiểu biết về châu báu đá quý, nhưng nhìn thấy ngọc mượt mà tinh tế lại nặng trĩu, cũng biết là nó có giá trị xa xỉ. Cô lập tức xua tay:”Bà nội, không cần đâu ạ! Đây là ông nội để lại cho bà, cháu sao dám không biết xấu hổ mà nhận lấy nó được ạ?”

“Cháu gả cho Hoắc Nhiên chính là người nhà họ Hoắc chúng ta. Nhận lấy!” Bà nội cười mang ngọc để vào lòng bàn tay của Vương Giai Tuệ, sau đó khép tay cô lại.

Vương Giai Tuệ thẹn thùng nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên:”Chúng cháu chỉ là….”

Hai chữ “bạn bè” Vương Giai Tuệ còn chưa kịp nói ra, Hoắc Nhiên đã đi tới ôm vai cô khí phách nói:”Là người yêu! Chúng mình kết hôn cũng là vì tình yêu mà.”

Vương Giai Tuệ xấu hổ nhéo thắt lưng anh một cái.

Anh không thể nói nhỏ một chút sao?

Bà nội nhìn hai người bọn họ cười vui vẻ.

Hoắc Trì Viễn đứng phía sau bà nội cười nói:”Hoắc Nhiên, chú phải đưa Giai Tuệ về nhà bình an đấy nhé.”

“Yên tâm! Bạn gái duy nhất của em, em sẽ thật cẩn thận! Ngày mai tuyệt đối sẽ không có thông tin tai nạn xe cộ xuất hiện trên báo đâu.” Hoắc Nhiên nửa đùa nửa thật nói xong liền kéo Vương Giai Tuệ rời đi.

Vương Giai Tuệ cúi người chào mọi người rồi đuổi theo Hoắc Nhiên.

Tề Mẫn Mẫn đi đến bên Hoắc Trì Viễn, vui vẻ nói:”Giai Tuệ cuối cùng cũng chấp nhận anh Hoắc Nhiên. Thật tốt!”

“Lại thêm một cặp đôi đẹp.” Bà nội cũng vừa lòng gật đầu.

“Đứa nhỏ này thật làm cho người ta có cảm tình.” Chu Cần nhìn cô gái bên cạnh con trai mình, ánh mắt thâm thúy nói.

“Ba bạn ấy bởi vì bạn ấy là con gái nên đã ly hôn với mẹ bạn ấy. Mấy năm nay mẹ bạn ấy quả thật rất vất vả. Cho nên bạn ấy rất tự ti. Em cảm thấy anh Hoắc Nhiên sẽ chữa khỏi bệnh tự ti này của bạn ấy.” Tề Mẫn Mẫn dựa vào bả vai Hoắc Trì Viễn, vui mừng nói.

Giai Tuệ có lẽ không hề biết rằng, mỗi khi nhìn thấy Hoắc Nhiên ánh mắt cô như phát sáng, gương mặt tươi cười vô cùng rạng rỡ, gống như con bướm thoát ra khỏi kén.

“Con dâu chúng ta đều khiến cho người ta yêu mến.” Hoắc Hoài Lễ nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn sâu xa nói.

Những thăng trầm mà Tiểu Viễn và Tiểu Nhiễm đã trải qua người làm cha này đều đã chứng kiến, ngược lại Hoắc Nhiên và Giai Tuệ liền thuận lợi hơn nhiều.

Chu Cầm thản nhiên đảo mắt qua Tề Mẫn Mẫn, nhẹ giọng dặn dò:”Bốc thuốc cho con nhớ là phải uống, không được ngại đắng.”

“Con biết rồi ạ.” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng gật đầu.

Chu Cầm vừa lòng gật đầu.

“Nhóc Nhiễm, bệnh đau bụng kinh của con chưa khỏi sao?” Bà nội Hoắc kinh ngạc nhìn Tề Mẫn Mẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.