Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1438



Chương 1438

Trần Lương đen mặt, không để ý lời châm chọc của cô: “Đứng im ở đó không được nhúc nhích!”

“Dựa vào cái gì tôi phải nghe anh chứ?” Hoắc Tương trợn mắt.

“Đây là bãi mìn!” Trần Lương vừa cố đi đến gần cô, vừa vội vàng giải thích.

“A!” Hoắc Tương sợ tới mức thét chói tai.

Bãi mìn sao?

Cô xoay người định chạy đi.

“Không muốn chết thì đứng im tại chỗ cho tôi!” Trần Lương vừa cẩn thận dùng mũi chân chạm xuống mặt đất, vừa nói với Hoắc Tương.

” Đội trưởng Trần, nguy hiểm! Không cần tiến lên! Lính gỡ mìn lập tức đến!” Quân trưởng Lý chạy qua, vừa nhìn thấy Trần Lương chạy vào bãi mìn, liền khẩn trương đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Vị Thái Tử Gia này mà có mệnh hệ gì, anh liền dẫn theo đầu mình đi bồi tội.

“Ngậm miệng!” Trần Lương lạnh lùng quát.

Lúc này, một đám quan chỉ huy đã chạy đến trước mặt quân trưởng Lý, dùng tay chỉ chỉ Trần Lương, vội vàng muốn nói cái gì đó, nhưng đều bị quân trưởng Lý ngăn cản lại.

“Yên lặng!”

Tất cả mọi người đều ngừng thở, sợ ầm ĩ đến Trần Lương, lại hại anh động vào đám mìn.

Hoắc Tương nhìn đến một đám người sau lưng Trần Lương vì khẩn trương mà quên cả thở, cô liền hiểu rõ tình huống thực sự nguy hiểm. Cô lập tức nói với Trần Lương: “Anh… Anh đừng tới đây! Tôi đi qua là được rồi!”

Cô không thể hại Trần Lương.

“Nếu cô nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ đánh cho mông cô nở hoa!” Trần Lương hung hăng uy hiếp.

“Độc tài!” Hoắc Tương phồng hai bên má.”Tôi không cần anh cứu!”

Nói xong, Hoắc Tương tiện xoay người, nhấc chân muốn đi về phía trước.

“Có can đảm thì cô cứ đi về phía trước! Sau đó tôi nhất định sẽ tặng cô một cái vòng hoa!” Trần Lương cũng dừng lại, vẻ mặt bốc hỏa lớn tiếng nói.

“Anh!” Hoắc Tương xoay người, oán hận trừng mắt nhìn Trần Lương.

Ngay tại lúc Trần Lương muốn tiếp tục đi về phía trước, một đội lính gỡ mìn liền chạy qua.

” Đội trưởng Trần, vị tiểu thư kia, hai người đừng di chuyển!”Quân trưởng Lý căng thẳng lớn tiếng dặn dò.

Hoắc Tương bất mãn lườm Trần Lương.

Người đàn ông miệng còn độc hơn cả rắn độc!

Hơn nửa canh giờ sau, đội lính gỡ mìn rốt cục cũng loại bỏ được nguy hiểm. Trần Lương lập tức bước thật nhanh về phía Hoắc Tương.

Nhìn đến vẻ mặt âm ngoan của anh, biểu tình phảng phất như muốn giết người, Hoắc Tương bất chấp tất cả bỏ của chạy lấy người.

“Cô không muốn sống sao?” Trần Lương bị Hoắc Tương chọc cho tức điên. Cánh tay dài chụp được cô liền vác lên vai, xoay người đi về.

“Hỗn đản! Anh thả tôi xuống!” Hoắc Tương xấu hổ rống to.

Loại này tư thế, người nhiều nhìn như vậy, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.