Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1445



Chương 1445

Trong đó có cuộc điện thoại của đội trưởng.

“Đội trưởng…Các cậu xuống núi tìm tớ hả? Tớ không có việc gì rồi!Đồng chí giải phóng quân đã cứu tớ.” Hoắc Tương lườm Trần Lương một cái, nhỏ giọng nói.”Chúng ta dừng xe ở nơi nào a? A…. Cám ơn!Hại các cậu không lên được núi, thật ngại quá. Uh`m, gặp lại!”

Hoắc Tương nói vị trí dừng xe cụ thể cho Hoắc Tương biết, kiêu ngạo nói: “Anh đưa tôi đến chỗ đó, tự tôi có thể lái xe về nhà.”

“Cô cảm thấy chân của cô còn có thể tự lái xe?” Trần Lương nhìn thoáng qua vết thương trên chân của Hoắc Tương.

“A?” Hoắc Tương lúc này mới nhớ tới chính mình bị trẹo chân.

“Tôi đã gọi điên cho anh trai cô. Anh ta hẳn là rất nhanh sẽ đến cổng ra vào khu du lịch.” Trần Lương mặt không chút thay đổi nói.

“Sao anh không nói sớm?” Hoắc Tương vừa vui vừa giận nói.

“Hiện tại nói cũng không muộn.” Trần Lương dùng sức đạp chân ga, xe liền chạy với tốc độ cực hạn.

Hoắc Tương sợ tới mức nắm chặt dây an toàn, mặt mũi trắng bệch: “Anh chậm một chút!”

“Đang trong quá trình diễn tập! Tôi phải tranh thủ từng giây từng phút!” Trần Lương khí phách trả lời.”Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của tôi rồi!”

“Dừng xe!” Hoắc Tương tức giận rống to, “Tôi không cần anh đưa! Anh tôi sẽ đến đón tôi!”

“Anh ta không vào được!” Trần Lương bá đạo trả lời.

Xe bình thường không có cách nào có thể tự do ra vào khu diễn tập được.

Ở tất cả các giao lộ đều có thiết lập cửa kiểm tra.

Thật sự Hoắc Tương không hiểu nổi Trần Lương.

Anh ta chê cô làm lãng phí thời gian của anh ta nhưng lại kiên trì đưa cô xuống úi.

Thật sự là quái nhân!

Trần Lương lái xe đến lối vào cảnh khu rồi bấm số của Hoắc Trì Viễn.

“Mọi người ở đâu?” Trần Lương để tay lên vô lăng, lạnh lùng hỏi.

Hoắc Tương nhìn xung quanh đã thấy chiếc xe Maybach đầy phong cách của anh trai. Cô mở cửa, nói với Trần Lương một câu: “Tôi đã thấy anh tôi rồi. Cảm ơn anh đã đưa tôi xuống núi! Hẹn gặp lại!”

Nói xong, cô bước xuống xe Jeep.

Bởi vì đau chân, thiếu chút nữa cô ngã khỏi xe. May mắn Trần Lương nhanh tay túm cô trở lại.

“Ngồi cẩn thận!” Trần Lương lạnh lùng quát.

Hoắc Tương bất mãn vặn vẹo.

“Đội trưởng Trần, hai người cứ đứng đó!” Hoắc Trì Viễn lo lắng nói, “Tôi thấy hai người rồi!”

Hoắc Trì Viễn mở cửa xe, đi về phía xe Jeep cách đó không xa.

“Anh!” Hoắc Tương ngồi trong xe Jeep, vẫy tay với anh.

Nhìn thấy vết thương trên mặt Hoắc Tương, Hoắc Trì Viễn cảm thấy đau lòng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.