Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1707



Chương 1707

Anh đã không thực hiện được hứa hẹn lúc trước đã hứa với Y Nhiên.

Nguyên nhân của bi kịch ngày hôm nay chính là anh đã yêu người không nên yêu.

Anh không bao giờ nghĩ tới Tề Mẫn Mẫn lại có lòng tham giết người.

Y sĩ trưởng vỗ vỗ bả vai của Hoắc Trì Viễn, sau đó liền đi ra khỏi buồng ICU.

“Bác gái, đều là lỗi của cháu.” Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Tưởng phu nhân, liền đi ra khỏi phòng theo dõi.

Bên ngoài phòng ICU, Ứng Mẫn đang cùng Trịnh Húc và Lynda nói chuyện phiếm.

Vừa thấy Hoắc Trì Viễn xuất hiện, liền quan tâm lên nghênh tiếp: “Hoắc Trì Viễn, bác gái thế nào?”

“Đầu bị thương nặng, gãy 6 cái xương sườn, kết quả tốt nhất chính là sống nửa đời thực vât.” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu lên, cố gắng kìm chế nước mắt.

“Thật thương tâm thay bác gái. Không thể tin được tiểu Nhiễm lại nhẫn tâm như vậy…” Ứng Mẫn nhào vào trong trong lòng Hoắc Trì Viễn, thương tâm rơi lệ.

Lynda không có ý tốt nhìn về phía Ứng Mẫn.

Có lẽ Tưởng phu nhân đích thật là do Tề Mẫn Mẫn đẩy xuống lầu, nhưng lúc này Ứng Mẫn lại cố tình nói những lời như vậy trước mắt Hoắc Trì Viễn, cũng không khỏi có chút ác độc đi.Đây còn không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?

Chuyện tình cảm của Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc Trì Viễn đã đang đứng trước nhiều nguy cơ, Ứng Mẫn này lại còn cho thêm một bó củi, khiến cho quan hệ của hai người triệt để trở nên tồi tệ.

Hoắc Trì Viễn lạnh lùng đẩy cô ta ra, không chút lưu tình nào nhìn về phía Trịnh Húc cùng Lynda.

Ứng Mẫn xấu hổ chôn chân tại chỗ.

“Chúng tôi có nghe nói chuyện của Tưởng phu nhân. Hoắc tổng, anh cũng đừng quá khổ sở.” Trịnh Húc quan tâm an ủi Hoắc Trì Viễn.

“Hoắc tổng, tôi cảm thấy Tề Mẫn Mẫn thiện lương như thế, không giống người đang cố ý giết người. Có lẽ việc này có cái hiểu lầm gì đó. Anh nên điều tra rõ ràng rồi hãy định tội cô ấy.” Lynda nghiêm túc nhìn Hoắc Trì Viễn nói, chỉ sợ anh bị kích động mà làm ra chuyện ân hận cả đời.

“Không cần phải điều tra nữa.” Hoắc Trì Viễn hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong ngực, lạnh lùng đáp”Chính mồm cô ấy thừa nhận, người đẩy bác gái xuống lầu là cô ấy.”

Lynda khó xử cắn môi.

Tề Mẫn Mẫn nha đầu này là có chuyện gì chứ?

Con bé không phải là người như vậy a!

Nếu chính mồm cô ấy đã thừa nhận, ngay cả cô ấy có vô tội, người khác cũng vô pháp giải vây thay cô.

“Các người đều trở về đi. Tôi nghĩ muốn một mình yên lặng một chút.” Hoắc Trì Viễn ngồi trên ghế dựa, gắt gao nhắm mắt lại.

“Hoắc tổng, anh suy nghĩ một chút nữa. Tôi vẫn cảm thấy có gì đó rất quỷ dị.” Tại lúc Lynda bị Trịnh Húc túm đi, cô còn cố gắng thuyết phục Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn không có mở mắt, cũng không nói gì, chỉ là yên lặng dựa lưng vào ghế dựa.

Lynda không để Trịnh Húc về nhà, mà bảo anh đưa mình đến nhà Hoắc Trì Viễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.