Chương 1754
“Em biết trốn ở đó cũng không phải cách hay. Một ngày nào đó anh ấy sẽ tìm được em.” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, ưu thương nói: “Đối với anh không có cách nào thấy anh ấy. Còn em trước khi chưa thể triệt để hết hy vọng, tuyệt đối không thể thấy anh ấy.”
“Không thể triệt để hết hy vọng? Đó chính là em vẫn yêu cậu ta. Nha đầu ngốc.” Trác Liệt dùng lực vò rối tóc cô, tràn ngập thương tiếc thở dài.
“Em không ngốc cũng không cần phải bị anh mắng là ngốc.” Tề Mẫn Mẫn chu miệng nhỏ oán giận.
Trác Liệt bị cô đùa cười.
“Đêm nay đi đâu bây giờ?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua đường phố kín người, không từ bỏ cắn môi.
ở nơi tấc đất tấc vàng thế này, dừng chân không phải là một chuyện đơn giản, đắt muốn chết.
lúc cô rời khỏi Hoắc Trì Viễn, trên người chỉ có mấy đồng tiền lẻ. Mười triệu bảy ngàn vạn đều bị cô trả nợ cho công ty, hiện giờ trừ nhẫn cưới, có thể nói là cô nghèo rớt mùng tơi.
Sinh hoạt phí mấy ngày nay đều là Trác Liệt trả.
Tiền lương của anh, vốn không có năng lực chu cấp tiền ăn ở trong khách sạn cho cô.
“Nếu em có thể ủy khuất một chút, chúng ta có thể tìm một nhà nghỉ nhỏ…” Trác Liệt khó xử nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Anh biết cô vẫn được nuôi trong phòng ấm, không chịu khổ bao giờ, trước kia ở chỉ sợ đều là khách sạn năm sao trở lên. Ngay cả tiền phí ăn ở qua đêm anh cũng đã không trụ nổi. Nhiều lắm chỉ có thể đưa cô đi ở nhà nghỉ nhỏ hẹp.
“Được.” Tề Mẫn Mẫn biết anh khó xử, gật đầu.
Trác Liệt đưa cô đến một nhà nghỉ nhỏ ở một nơi hẻo lánh.
Vào phòng, cô lập tức nhíu mày.
Phòng cực kỳ có mùi, trên khăn trải giường đều là vết bẩn. Cho tới bây giờ cô chưa từng ở một khách sạn nào quá kém như thế.
Nhưng cô không thể oán giận.
Cô biết năng lực của Trác Liệt chỉ có như thế.
Đột nhiên rất nhớ ba.
Tết âm lịch năm kia, ba vẫn mang cô đi du lịch ở Dubai, ở khách sạn Burj Al Arab, hưởng thụ đãi ngộ của vương thất.
Hiện giờ cô chỉ có thể ở trong cái nhà nghỉ nhỏ dơ dáy bẩn thỉu này.
Trác Liệt gõ cửa đi vào, tràn ngập xin lỗi nói với cô: “Tiểu Nhiễm, điều kiện nơi này quá kém, chúng ta đổi nơi khác được không?”
“Tiền đã đưa rồi, liền ở đây đi, chắc là điều kiện của những quán khác cũng thế.” Tề Mẫn Mẫn trả lời.
“Là đều như thế, anh đi vào khách sạn ở đều như thế.” TRác Liệt gãi gáy, cười.
“Anh họ, anh không cần cảm thấy có lỗi. Em không sao mà.” Tề Mẫn Mẫn lập tức an ủi Trác Liệt.
“Về với Hoắc Trì Viễn đi. Đi theo anh ta em sẽ không phải chịu thiệt thòi.” Trác Liệt ngồi bên giường, nghiêm túc khuyên nhủ.
“Anh họ. Ý em đã quyết. Có thể không nói đến anh ấy không?” Tề Mẫn Mẫn khổ sở cắn môi.
Cô biết mình trở về bên cạnh Hoắc Trì Viễn sẽ không phải chịu khổ, nhưng thứ cô cần không phải là hưởng thụ vật chất, mà là tình yêu.