Chương 1770
Nếu Tưởng Y Nhiên luôn ở trong lòng anh, vậy cô là gì?
Cô gục xuống đầu gối, nước mắt chảy ra làm ướt váy.
Không biết ngồi bao lâu, bụng cô đói kêu vang, cô mới đứng dậy xuống lầu.
Mỳ ăn liền trong bếp cô đã ăn hết, không tìm được cái gì có thể no bụng, cô liền cầm ví tiền đi ra ngoài.
Dù đang ở thành thị quen thuộc, cô thậm chí có một loại cảm giác xa lạ.
Cô mờ mịt bắt xe buýt, đi qua con một con phố, lại đi qua một đường hầm, cũng không có cách nào tìm được sự quen thuộc.
Xuống xe, cô đi bộ một cách vô định về phía trước.
Không biết đi bao lâu rồi, đến khi gót chân đau đến bứt rứt, cô mới đứng lại, nhìn đám người náo nhiệt xung quanh.
Trời cũng tối rồi.
Xuyên qua đám người, ánh mắt cô hướng về đằng xa kia.
Ngôi biệt thự quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt.
Nhà…..
Từng là nhà của cô…..
Từng luồng cảm xúc nồng đậm tràn về.
Cô thiếu chút nữa thì chạy về phía “nhà”.
Không thể!
Cô không thể!
Nơi đó không còn thuộc về cô nữa!
Cô đã không còn là vợ của Hoắc Trì Viễn nữa!
Phía sau chính là nhà hàng Hamburg mở cửa 24/24.
Cô một thân buồn tẻ đi vào, gọi cà phê và Hamburg, rồi gục xuống bàn, ánh mắt mê ly nhìn về phía “nhà”.
Rời khỏi A thị, cô không chỉ nhớ đến “nhà” này một lần, nhớ tới người trong nhà, nhớ tới người đàn ông từng cưng chiều giấu cô trong lòng bàn tay, cũng nhớ người đàn ông đó đã vô tình cho cô một cái tát.
“Ba, con nên làm gì bây giờ?” Tề Mẫn Mẫn vừa chỉ vào hoa thủy tinh trên cửa sổ, vừa ưu thương lẩm bẩm.
Yêu và hận chỉ cách nhau một bức tường, cô không biết nên phá tường rồi có gặp được tình yêu, hay vẫn chỉ có hận thù.
Hay là, tường còn chưa phá, cô đã đầu rơi máu chảy?
Nước mắt rơi không ngừng, rơi xuống theo lực hút trái đất.
Sắp đến 12 giờ, chiếc Maybach quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Tề Mẫn Mẫn. Cô lập tức ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn theo, đợi người từ trên xe bước xuống.
Hoắc Trì Viễn mở cửa xe, vừa bước xuống thì cảm giác đang có một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm.
Anh xoay người, chỉ nhìn thấy ngã tư đường sầm uất, các cửa hàng và đám người sánh vai nhau.
Mất mát quay đầu lại, anh khoác cặp đi về ngôi nhà trống rỗng.