Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1781



Chương 1781

Mọi người ở Cố gia đều thích Tề Mẫn Mẫn, cũng vì tính cách của cô ấy.

Nếu Tề Mẫn Mẫn không đáng yêu mà là một cô gái có tâm cơ như Tề Lạc thì sao khiến bà nội Hoắc yêu thương cô ấy đến tận xương tủy chứ?

Tề Mẫn Mẫn cũng có phúc của mình.

Hối hận hay không không quan trọng. Quan trọng là có đáng để mình tha thứ hay không.

“Bà đã thấy Tiểu Nhiễm rồi, mau đẩy bà qua đó đi!” Bà nội Hoắc nhìn theo ngón tay Chu Cầm, rốt cuộc đã thấy bóng Tề Mẫn Mẫn ở một góc xa.

Hoắc Trì Viễn lập tức đẩy bà nội qua.

Chu Cầm đứng tại chỗ, lo lắng nhìn Hoắc Trì Viễn.

Hận thù có thể hóa giải nhưng mà tổn thương thì sao đây?

Nếu như Tề Mẫn Mẫn không quên được nỗi đau bị bạo hành và mất con thì e rằng vĩnh viễn con bé sẽ không tha thứ con trai.

Là một bác sĩ phụ khoa đã thấy rất nhiều vụ bạo hành gia đình, quả thực bà không hề đồng tình với hành vi của con trai.

Thậm chí, bà cảm thấy hành động của Tề Mẫn Mẫn cực kỳ chính xác. Tiểu Viễn nên bị giáo huấn thật nặng. Nếu không nó cũng không nhớ kỹ được, cũng chẳng thể thay đổi.

“Mẹ, chúng ta có nên đi qua làm thuyết khách cùng không?” Vẻ mặt Hoắc Nhiên lo lắng nhìn Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn.

“Mẹ ra với ba con! Hai đứa cứ tiếp khách đi, không cần quan tâm đến chuyện của anh trai con!” Chu Cầm nói xong đi ra chỗ Hoắc Hoài Lễ đang nói chuyện với bạn.

Tiệc đính hôn của Hoắc Nhiên đều mời bạn bè của Cố gia và anh em đồng nghiệp của Hoắc Nhiên. Phần lớn đều là người làm trong ngành y. Rất nhiều người quen biết với Hoắc Hoài Lễ, nói chuyện rất vui vẻ.

Lúc Chu Cầm đến gần, Hoắc Hoài Lễ đã cười, dắt tay bà: “Tiểu Cầm, tôi gới thiệu với bà một người bạn…..”

Chu Cầm mỉm cười đứng bên cạnh Hoắc Hoài Lễ, không quan tâm đến chuyện gì, thanh nhã như cúc

“Nha đầu Tiểu Nhiễm?”

Tề Mẫn Mẫn đang muốn trốn đến nơi nào không ai phát hiện ra để nghỉ ngơi một lát, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cô lập tức xoay người lại, cảm xúc có chút kích động: “Bà nội!”

“Bà nội có thể nhìn thấy cháu rồi.” Bà nội Hoắc cầm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, hốc mắt ướt át nói.

“Bà nội, là con không tốt. Trở về cũng không đến nhìn người.” Tề Mẫn Mẫn lập tức đầy xin lỗi nói. Tuy Hoắc Trì Viễn làm tổn thương cô, nhưng người nhà Cố Gia thì không có, bà nôị vẫn luôn coi cô như cháu gái ruột mà yêu thương.

“Không phải lỗi của cháu. Đều do Tiếu Mạc không tốt, hại cháu phải khóc.” Vẻ mặt bà nội Hoắc đầy thương tiếc nói.

“Bà nội!” Nghe thấy lời bà nói, Tề Mẫn Mẫn lập tức ủy khuất rơi nước mắt, nhào vào trong lòng lão nhân gia.

Bà nội Hoắc khẽ vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, nghiêm trang nói: “Tiểu Viễn tổn thương cháu như vậy, cháu không cần tha thứ cho nó!”

Hoắc Trì Viễn đẩy xe lăn vẻ mặt đầy hắc tuyến. Bà nội đây chẳng phải là đang hại anh sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.