Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1825



Chương 1825

Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng tránh khỏi cái ôm của anh, co rút thành một cục, nhắm mắt lại khóc ròng nói: “Con của em… ”

Nhìn thấy bả vai của cô run rẩy, Hoắc Trì Viễn khó chịu không biết nói gì.

Anh biết lại nói xin lỗi trước mặt cô chỉ càng làm cô thêm trống rỗng và đau khổ hơn.

Chính tay anh đã gi3t chết baby của bọn họ.

Đồng thời cũng bóp ch3t cả tình yêu của cô đối với anh.

Anh bò dậy, cầm một hộp khăn giấy, quỳ ở bên giường, đau lòng lau nước mắt cho cô, lại nhận ra càng lau nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.

Tề Mẫn Mẫn lau khăn giấy, nghẹn ngào nói: “Em muốn yên lặng ở một mình… ”

Hoắc Trì Viễn bất an nhìn cô: “Anh muốn ở cạnh em… ”

“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn vô tình từ chối.

Hoắc Trì Viễn giơ một bàn tay lên, son sắt nói: “Anh đảm bảo không đụng chạm em nữa. Nha đầu, em như thế này làm sao anh yên tâm đi ra ngoài?”

“Lúc không có anh em đều đã chịu đựng qua.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

Hoắc Trì Viễn khó chịu đóng mắt lại, dùng lực cắn môi mỏng.

Vào lúc cô đau khổ nhất anh cũng không ở bên cạnh cô.

Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn rơi lệ, Tề Mẫn Mẫn có chút mềm lòng, không đuổi anh đi nữa.

Cô ngồi dậy bi thương rơi lệ.

Dưới giường, Hoắc Trì Viễn cũng vì nguyên nhân như thế mà tự trách mãnh liệt rơi lệ.

Ngoài của, Hoắc Tương đặt lỗ tai trên cánh cửa, cố gắng muốn nghe âm thanh bên trong.

“Nghe được cái gì rồi?” Hoắc Nhiên ghé người qua, cũng dán lỗ tai vào.

“Qúa im lặng rồi.” Hoắc Tương quay đầu, nghi ngờ nhìn Hoắc Nhiên: “Anh hai, có phải không bình thường không?”

“Có lẽ bọn họ ở đây… ” Hoắc Nhiên làm tư thế XXOO, cúi đầu nhìn em gái.

“XXOO yên lặng như thế à?” Hoắc Tương cho Hoắc Nhiên một cái liếc mắt.

Hoắc Nhiên gãi đầu, xấu hổ ho một tiếng: “Ưhm, có lẽ… không phỉa… ”

“Cũng không biết anh cả đang làm gì? Nếu em là anh ấy, đã trực tiếp gục chị dâu nhỏ xuống, mặc cho cô ấy phản kháng thế nào cũng không chút do dự… ” Hoắc Tương nở nụ cười tà ác một chút.

Nhìn thấy Hoắc Nhiên và Hoắc Tương xuống lầu, mọi người bên dưới đểu căng thẳng nhìn về phía bọn họ.

Bà nội Hoắc mở miệng trước: ”Sao rồi?”

“Yên tĩnh đến khó tin.” Hoắc Tương cau mày hỏi.

“Ngủ rồi?” Vương Giai Tuệ nghi hoặc hỏi.

“Chị cảm thấy chị dâu nhỏ có thể chấp nhận cho anh cả ngủ cùng sao? Nếu là em, ít nhất sẽ xung phong vào vai võ phụ.”Hoắc Tương nhíu mi, hung hãn nói.

“Em tưởng ai cũng không ra dáng thục nữ giống em sao? Chị dâu nhỏ là cô gái ngọt ngào, còn lâu mới sắm vai võ phụ.” Hoắc Nhiên ôm Vương Giai Tuệ, không kìm chế được cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.