Chương 208
Tề Mẫn Mẫn rửa tay xong, lại nghe được bốn chữ này. Vốn dĩ tâm tình của cô đang sáng lạn lại lập tức rơi xuống đáy vực. Hoắc Trì Viễn vậy mà lại lạnh lùng nói không cần hôn lễ, vốn dĩ từ đầu anh đã nghĩ sẽ không danh chính ngôn thuận cưới cô.
Người anh yêu là Tưởng Y Nhiễn, muốn cùng cử hành hôn lễ với anh cũng chỉ có Y Nhiên đi?
Hung thủ giết người là cô chiếm vị trí của Tưởng Y Nhiên, còn muốn đoạt đi người yêu của cô ấy sao?
Cô quá không biết tự lượng sức mình rồi.
Tề Mẫn Mẫn cắn môi trở lại trong toilet, sau khi đóng cửa lại, che mặt, không có âm thanh nào rơi lệ.
“Nha đầu?” Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn lâu không ra ngoài, liền gõ cửa.
Tề Mẫn Mẫn dùng lực hít sâu, vừa lau nước mắt vừa trả lời: “Được rồi!”
Hoắc Trì Viễn tắt máy, đẩy cửa xông vào toilet: “Sao thế?”
“Em không sao, chú à, anh ăn no chưa? Ăn no thì chúng ta đi thôi!” Cô lộ ra nụ cười chua xót, muốn nghiêng người theo anh đi ra ngoài.
“Nha đầu, anh còn đói!” Hoắc Trì Viễn lấy tay ôm cô vào lòng, xoay người đè cô lên ván cửa, hai tay nhẹ nhàng dùng lực nâng thân thể của anh tới, nhốt chặt eo của cô.
Khi anh hôn lên môi của cô, tay anh cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng lột hết quần áo của hai người.
Tề Mẫn Mẫn cảm giác thân thể của chính mình đột nhiên mất đi trọng lượng, cô lập tức kinh hoàng ôm cổ anh.
Đột nhiên cả người bị lấp đầy, cô kìm lòng không đậu thét lên chói tai.
Anh vậy mà không chỉ muốn ở trong toilet, còn yêu trên tường.
Quá điên cuồng rồi.
Yêu kịch liệt khiến cô tạm thời quên đi thương tổn trong lòng mình, đáp lại anh.
“Nha đầu, hôn lễ chỉ là hình thức.anh thương em mới là thật.” Hoắc Trì Viễn phủ xuống bên tai cô, kịch liệt thở hổn hển.
Tề Mẫn Mẫn suy yếu vô lực dựa vào trong lòng anh, chua xót cười, đơn giản trả về một chữ: “Uhm.”
Trong quan hệ của bọn họ, cô thủy chung không nói gì cả. Anh nói không muốn có hôn lễ cô có thể thế nào? Khóc nháo muốn cử hành hôn lễ chỉ kéo thấp mình thêm một bậc.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn lại tìm môi của cô, lại công thành chiếm đất .
Tình cảm mãnh liệt giống như pháo hoa, chỉ rực rỡ trong nháy mắt.
Sau khi đã kết thúc hết thảy, Tề Mẫn Mẫn ngồi trên đùi Hoắc Trì Viễn, cắn môi không nói gì.
Hoắc Trì Viễn chỉ mê luyến thân thể cô.
Còn tim anh vẫn luôn đi theo Tưởng Y Nhiên.
“Anh không thể không hận ông ta. Nha đầu, anh không thể gọi người anh hận là cha được.” Hoắc Trì Viễn ôm đầu Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn khàn nói vào tai cô.
Tề Mẫn Mẫn càng ra sức cắn môi, muốn sự đau đớn này giúp mình quên đi vết thương trong lòng.
“Chú, lỡ anh hận nhầm người thì sao..”
“Không thể nào! Biển số xe anh nhớ rất rõ ràng, tuyệt đối không sai.” Hoắc Trì Viễn lập tức phủ nhận. Anh tự tin vào trí nhớ nhìn một lần sẽ không quên của mình.
Tề Mẫn Mẫn không hỏi lại. Biển số xe anh nhớ không sai, nhưng người lái xe thì anh sai rồi.