Chương 216
“Ai bảo các người lần nào cũng ra câu hỏi xảo quyệt như thế?” Hoắc Trì Viễn cười cười.
Mọi người liếc nhìn nhau, sau đó cùng lúc hỏi: “Lần đầu tiên của cậu là bao nhiêu tuổi?”
Nghe được câu này, Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa phun coca trong miệng ra, những cô chú này cũng quá cởi mở rồi. Vậy mà hỏi vấn đề này. Thế nhưng cô cũng muốn biết. cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, phát hiện anh cũng cẩn thận nhìn mình. Lần đầu tiên của anh cho dù không phải Tưởng Y Nhiên cũng không phải là cô. Nghĩ vậy, tâm tình của cô có chút buồn bực. Cô nhếch miệng nhỏ lên, xoay đầu không nhìn anh.
“Tôi cũng nhận phạt!” Hoắc Trì Viễn cầm chén rượu lên nghĩ một hơi uống cạn, kết quả bị mấy bác sĩ nam ngăn lại, đoạt chén rượu trong tay anh đi.
“Chúng ta sẽ không khinh địch tha thứ cho cậu như vậy đâu.” Bác sĩ trung niên cười ha ha.
“Chống đấy – hít đất 30 cái, hoặc là hôn môi bốn người bọn họ ít nhất 10 phút.” Có người chỉ vài bác sĩ nam, nói với Hoắc Trì Viễn.
Trán anh đổ mồ hôi lạnh. Muốn anh hôn môi đàn ông, không bằng giết anh đi. “Chống đẩy – hít đất.”
Mọi người lộ ra nụ cười gian, y tá trưởng đột nhiên túm lấy Tề Mẫn Mẫn, đẩy cô ngã lên sofa, sau đó nói với Hoắc Trì Viễn: “Cậu phải chống đẩy phía trên người cô ấy, chú ý không được đụng vào người cô ấy, phạm quy hoặc là làm không đủ 30 cái phạt hai người hôn môi nửa tiếng.”
“Dì?” Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt. này rõ ràng là muốn trừng phạt Hoắc Trì Viễn, như thế nào lại kéo cả cô xuống nước?
“Nằm xuống đừng nhúc nhích!” Y tá trưởng đè Tề Mẫn Mẫn lại, không cho cô dậy.
Hoắc Trì Viễn biết trốn không thoát, liền cời tây trang, xắn tay áo sơ mi lên, sau đó nằm úp sấp lên người cô. Anh chống hai tay ở đỉnh đầu cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. Tuy anh không thích ân ái trước mặt mọi người, nhưng anh thích cái trừng phạt này.
Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nhìn anh, chỉ sợ anh không chịu được ngã lên người mình. Cô cũng không muốn hôn môi. Lại nói môi anh vừa bị người khác chạm qua, cô cảm thấy bẩn! Muốn hôn thì cũng phải về nhà rửa miệng mới được!
Hoắc Trì Viễn đi lên hạ xuống trước mặt mọi người, mỗi lần môi của anh đều thiếu chút nữa chạm môi cô, cô sợ tới mức toàn thân cứng ngắc lập tức lui ra sau. Tề Mẫn Mẫn tức giận đến chu mỏ lên, bất mãn trừng mắt nhìn anh. Anh nhất định là cố ý.
Lúc Hoắc Trì Viễn làm được 29 cái, đột nhiên anh dừng lại, khoảng cách đến môi Tề Mẫn Mẫn chỉ còn 1cm. Anh cứ như thế gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt mang theo lửa nóng, dường như nghĩ muốn lập tức cắn nuốt nó.
“Hoắc Trì Viễn, không chống đỡ nổi thì đáng bị trừng phạt!” Có người bắt đầu trêu chọc Hoắc Trì Viễn.
Ưng Mẫn lòng chua xót năm chặt hai thay, xoay người đi ra khỏi phòng bao. Bác sĩ Lưu lập tức đuổi theo.
Cánh tay Hoắc Trì Viễn đột nhiên khom khom, nửa người trên đột nhiên hạ thấp xuống. Tề Mẫn Mẫn bối rối nhắm mắt lại. Anh như vậy mà một cái hít đất cuối cùng rồi cũng không kham nổi! Anh Hoắc tình làm mất mặt cô trước bao nhiêu người như vậy sao?
Lúc thân thể của Hoắc Trì Viễn sắp đổ vào người Tề Mẫn Mẫn thì đột nhiên dừng lại. Anh lại nhanh chóng hoàn thành cái hít đấy cuối cùng, làm cho mọi người thất vọng ánh mắt đổ dồn về phía Tề Mẫn Mẫn.
“Chúng tôi ân ái rất vui vẻ. Cho nên mới ngượng ngùng không thể biểu diễn trước mặt mọi người.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền kéo Tề Mẫn Mẫn, “Mấy người tiếp tục chơi đi, chúng tôi về trước.”
Nói xong, Hoắc Trì Viễn vòng tay qua thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, kéo theo cô rời đi.