Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 231



Chương 231

Tề Mẫn Mẫn cười dựa sát vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, ôm cánh tay của anh nói: “Uhm, có anh!”

Hoắc Trì Viễn ôm cô cười cười.

….

Lynda nhìn thấy Hoắc Trì Viễn chăm sóc Tề Mẫn Mẫn, ép nước hoa quả cho cô, ghen tỵ cắn môi. Cho tới bây giờ cô đều chưa từng thấy Hoắc Trì Viễn chăm sóc tỉ mỉ cho một người phụ nữ nào như thế.

“Hoắc tổng…” Đột nhiên Lynda mở miệng, dường như nói ra suy nghĩ của mình.

Hoắc Trì Viễn đặt nước trái câu lên góc bàn, đạm mạc nhìn Lynda liếc mắt một cái: “Chuyện gì?”

“Bạn tôi có giới thiệu giám đốc LEJ, lần này anh đi Thụy Sĩ vừa lúc có thể tìm thời gian gặp mặt với đối phương, thương nghị một chút chuyện làm tổng đại lý khu vực Đại Trung Hoa.”

“LEJ? Cô nói là công ty cung cấp trang thiết bị chữa bệnh ở Thụy Sĩ?” Hoắc Trì Viễn thật sự hỏi.

Lynda gật đầu. Thành công hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Trì Viễn, trong lòng cô có dũng khí cảm giác thành tự cũng kiêu ngạo hẳn lên. Tề Mẫn Mẫn kia cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng không thể, Hoắc Trì Viễn đối với cô ấy nhiều lắm là kiên nhẫn được 3 phút. Anh sẽ sớm muộn có một ngày phát hiện ra, cô mới đúng là người thích hợp nhất của anh.

Hoắc Trì Viễn quay đầu phân phó cho Trịnh Húc nói: “Trợ lý TRịnh, cậu điều tra công ty LEJ, tôi muốn tư liệu tường tận về các sản phẩm của nó.”

Trịnh Húc lập tức gật đầu: “Được.”

“LEJ nổi danh, còn cần điều tra sao?” Lynda có chút bất mãn. Đây là Hoắc Trì Viễn không tin co sao?

“Cái này là một loại cẩn trọng. chúng ta lấy trang thiết bị của họ bán cho người dân nước mình, phải gánh vác một phần trách nhiệm.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.

Tề Mẫn Mẫn nghe được Hoắc Trì Viễn nói, không khói dân lên kính nể với anh.

Một người không thấy lợi là ham, người đàn ông có trái tim trách nhiêm, là người đàn ông tốt!

Anh không phỉa một người thương nhân đầy hơi tiền.

Cô lặng lẽ áp vào bên tai anh nói: “Chú, anh cực kỳ tốt!”

“Có khen thưởng hay không?” Hoắc Trì Viễn thấp giọng hỏi.

Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái, đối diện còn có Lynda và Trịnh Húc.

Hoắc Trì Viễn vui vẻ nheo mắt lại, bưng rượu đỏ lên quơ quơ, chung hoặc nói: “Nhớ kỹ, về nhà.”

Tề Mẫn Mẫn càng đỏ mặt hơn. Cô dùng lực giẫm Hoắc Trì Viễn ở dưới bàn. Kết quả không nghe được thanh âm đau đớn của anh, lại nghe được Lynda thét chói tai.

Lynda vẫn chưa kịp ghen tỵ với cô, liền bị giẫm đau. Cô cúi người, xoa cẳng chân, hung hăng trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái.

“Dì Lynda, chân của cô sao lại duỗi đến bên kia của Hoắc Trì Viễn thế?” Tề Mẫn Mẫn sáng mắt nhìn Lynda. Nếu cô không vừa vặn đá sai người, còn không biết Lynda đang hoạt động xấu xa ở dưới bàn.

“Chân quá dài!” Lynda đen mặt, từ trong kẽ răng hở ra ba chữ. Cô vừa mới cô ý chích tất chân đi đụng chạm chân Hoắc Trì Viễn, nhưng là vừa đụng phải, anh đã lui chân sang một bên, khiến cô không làm gì được.

“Chân quá dài cũng không đến mức duỗi đến đũng quần người đàn ông của tôi chứ?” Tề Mẫn Mẫn khiêu khích hỏi. Lynda này thật sự quá không biết xấu hổ rồi.

Nghe được lời của cô, Hoắc Trì Viễn thiếu chút nữa phun rượu đỏ ra, mà Lynda lại xấu hổ.

Lynda quẫn không được: “Tôi đi toiilet.”

Trịnh Húc không ngờ lại bị lôi vào trận phong ba này, liền đứng dậy đi toilet.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.