Chương 274
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy trào phúng hừ một tiếng. Khu trượt tuyết rộng như vậy, nhiều người như vậy, Tề Lạc sao có thể chọn đúng Ninh Hạo mà ngã lên chứ? Bụng dạ không phải thâm nho bình thường!
“Không sao. Chỉ là trò chơi thôi mà.” Ninh Hạo thản nhiên nói.”Hơn một giờ rồi, đi ăn cơm thôi, tôi mời.”
Trịnh Húc vỗ bả vai Ninh Hạo, cười nói:”Sao có thể để cậu mời được? Hoắc tổng còn chưa đấu trận nào đã nhận thua rồi.”
“Tôi mời!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền ôm Tề Mẫn Mẫn trở về.
…… “Anh Ninh Hạo, tay anh làm sao vậy?” Tề Lạc đến ngồi cạnh Ninh Hạo, liền ngạc nhiên kéo bàn tay Ninh Hạo, quan tâm hỏi.
Tề Lạc vừa thốt lên xong, ánh mắt mọi người đều dồn vào bàn tay của Ninh Hạo. Tề Lạc lo lắng, Lynda thì bày ra vẻ mặt xem kịch vui, Hoắc Trì Viễn thì lạnh lùng, còn Trịnh Húc chỉ là bình tĩnh.
“Không sao. Không có gì đáng ngại cả.” Ninh Hạo lập tức rút tay ra, thản nhiên nói.
“Bị đá cắt qua rồi, sao lại không sao chứ?” Tề Lạc hờn dỗi nói.”Anh Ninh Hạo, lát nữa em giúp anh bôi thuốc.”
“Thật sự không cần.” Ninh Hạo vội vàng cự tuyệt. Anh lại càng ngượng ngùng thì Tề Lạc càng dính lấy, vì thế lần này anh trực tiếp cự tuyệt.
“Bị thương rất nặng sao?” Tề Mẫn Mẫn nhăn mi, nghiêm túc nhìn Ninh Hạo, anh đang giấu đi bàn tay phải thì cô đã ra lệnh,”Đưa tay ra đây cho tớ!”
Ninh Hạo vẫn do dự đưa tay ra.
Tề Mẫn Mẫn nhìn lòng bàn tay Ninh Hạo có vết thương dài hai tấc, không giống như bị đá đâm ngược lại giống như bị một vật gì đó cứa qua:”Rốt cuộc sao lại bị thương?”
“Chỉ bị xước thôi mà.” Ninh Hạo vẫn không chịu nói thật.
“Có phải bị ván trượt tuyết cắt qua không?” Tề Mẫn Mẫn nhớ tơi Tề Lạc làm Ninh Hạo bị ngã, liền sa sầm mặt mày hỏi.
Ninh Hạo chỉ thản nhiên cười cười,”Không cần lo lắng, không chảy nhiều máu, chỉ nhìn trông đáng sợ thôi.”
“Trở về phòng tôi sẽ băng bó cho cậu.” Hoắc Trì Viễn đạm mạc nói.
“Cám ơn, tôi có thể tự làm được.” Ninh Hạo lạnh nhạt cự tuyệt đề nghị của Hoắc Trì Viễn.
“Anh Ninh Hạo, thực xin lỗi! Nhất định là tại em rồi! Em thề rằng em không hề cố ý!” Tề Lạc giơ tay lên thề.
“Không phải cố ý đụng vào lớp trưởng, chắc là yêu thương nhung nhớ quá mới đụng vào đúng không?” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng nhìn Tề Mẫn Mẫn. Nếu là người con gái khác theo đuổi Ninh Hạo, cô sẽ không có ý kiến, Ninh Hạo là một đối tượng rất tốt, Tề Lạc bụng dạ hẹp hòi, yêu một người như thế, chỉ sợ sẽ bị tổn thương.
Trở lại phòng khách sạn, Tề Lạc liền ném chiếc túi nặng nề lên ghế sofa, tức giận rủa thầm: “Tề Mẫn Mẫn chết tiệt! Tôi theo đuổi bạn trai mắc mớ gì đến chị? Cho dù yêu thương nhung nhớ thì làm sao? Tôi và Ninh Hạo nam chưa cưới nữ chưa gả! Chị quản cũng quá rộng rồi!”
Cô trăm phương ngàn kế tìm cách chạy đến thánh Moritz, nếu không thể gần quan hệ với Ninh Hạo hơn, thì cũng bằng công cốc rồi!
Tề Mẫn Mẫn đã có Hoắc Trì Viễn, liền không thể tặng Ninh Hạo cho cô sao? Chẳng lẽ còn muốn dùng Ninh Hạo làm bánh xe dự phòng?
Tề Lạc càng nghĩ càng tức giận.
Bởi vì Tề Mẫn Mẫn nói, Ninh Hạo ngay cả cơm cũng không nói chuyện với cô, cơm nước xong liền đi trước luôn. Rồi sau đó Hoắc Trì Viễn vậy mà để cho mọi người tự do hoạt động, tự anh mang Tề Mẫn Mẫn đi hẹn hò riêng.