Chương 278
“Anh Ninh Hạo, không ngờ kỹ thuật trượt tuyết của anh lại tốt như vậy. Nếu không phải em làm anh bị ngã, Lynda kia một lần cũng không thắng được anh.” Tề Lạc nhìn Ninh Hạo sùng bái.
“Là do học theo anh họ của anh,” Ninh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía mặt hồ sáng lán, trong lòng phức tạo. Nếu anh có thể giống như mặt hồ này, dù gió có thổi to như thế nào trong lòng vẫn yên tĩnh như gương thì tốt quá.
“Chúng ta cùng đi vòng quanh hồ nhé.” Tề Lạc khẽ cười đề nghị.
“Không được.” Ninh Hạo thản nhiên trả lời. Trong đầu anh bây giờ chỉ có Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn, lòng dạ ngổn ngang, căn bản không muốn nói chuyện với ai.
“Anh muốn yên tĩnh một chút.”
Tề Lạc lập tức giơ tay lên, nghịch ngợm thề:”Em cam đoan không làm loạn, sẽ luôn im lặng.”
Lời nói của cô làm Ninh Hạo đang buồn bực cũng phải bật cười.
“Đi thôi, coi như em đi theo giúp anh.” Tề Lạc kéo bàn tay Ninh Hạo, đung đưa nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy mong đợi như vậy, làm người ta không nỡ cự tuyệt.
Hoắc Trì Viễn mặc một thân màu xanh hưu nhàn bước xuống máy bay, sau khi đặt túi xuống dưới đất, liền đứng dậy giơ hai tay ra với Tề Mẫn Mẫn, chờ cô nhảy vào ngực mình: “Nhảy đi! Anh đỡ em!”
Tề Mẫn Mẫn giống như tiểu Yến Tử nhào vào lòng anh, vui vẻ cười.
Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn dạo qua một vòng, mới đặt cô xuống dưới đất: “Hôm nay chơi đùa vui không?”
“Vui vẻ!” Tề Mẫn Mẫn dùng lực gật đầu: “Đã lâu không có điên cuồng như vậy, lần trước là ba mang em đi Dubai.”
“Chờ em lên đại học, muốn đi chỗ nào anh đều đưa em đi.” Hoắc Trì Viễn nhàn nhạt cười nói, trong ánh mắt có sự cưng chiều.
“Kia… Em muốn đi Nam Cực xem chim cánh cụt!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói.
“Em cũng không sợ bị gấu Bắc cực ăn sao!” Hoắc Trì Viễn lạnh mặt nói, làm bộ tức giận.
“Chú, Nam Cực không có gấu Bắc Cực!” Tề Mẫn Mẫn cười ngã vào trước ngực Hoắc Trì Viễn.
“Không có sao?” Hoắc Trì Viễn sờ mũi, ra vẻ không biết hỏi han.
“Nếu anh không mặc gì mà qua đó, cũng có thể có.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
Cô nhận ra càng ngày Hoắc Trì Viễn càng hài hước. Này là vì ở cùng cô sao?
Cô có thể có một chút kiêu ngạo nho nhỏ không?
“Chủ ý này không sai!” Hoắc Trì Viễn nắm chặt eo Tề Mẫn Mẫn, phúc hắc cười nói: “Anh để em và gấu Bắc Cực cùng ngủ trong một cái lồng.”
“Anh rất xấu rồi!” Tề Mẫn Mẫn hận không thể cắn anh một miếng.
“Đùa em! Em nghĩ anh để được sao?” Hoắc Trì Viễn bấm vào trán cô, cười nói.
“Nếu như anh dám làm như thế với em, em liền ở bên người khác.” Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn ngoan độc uy hiếp.
“Cũng là em ngoan độc! Anh thua!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ thở dài.
“Kia chúng ta đánh cuộc có phải không?” Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn đầy hi vọng nhìn Hoắc Trì Viễn, Cô và anh quyết đấu trượt tuyết một lần cũng chưa thắng, buổi tối anh có thể buông tha cô.
“Không thể!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền nhặt túi trên đất lên, nắm thắt lưng cô đi vào trong khách sạn.