Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 279



Chương 279

Vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn không tình nguyện theo sát bên người Hoắc Trì Viễn, cố ý thả chậm bước chân, muốn tránh khỏi trừng phạt của buổi tối: “Chú à… Trên mạng nói *** cũng có khả năng không an toàn, hiện tại em lại là kỳ nguy hiểm…”

“Không có vấn đề chất lượng.” Hoắc Trì Viễn phúc hắc nói, anh không phải là tin tưởng chất lượng của nhãn hiệu kia, mà là không thể để cho cô thực hiện được.

“Kia… Nhỡ đâu?”

Tề Mẫn Mẫn haha cười hai tiếng. cô không nghĩ muốn ở trên! Ngẫm lại cái tư thế này, cô liền xấu hổ muốn chui xuống đất luôn.

“Em nghe anh hay là nghe trên mạng?” Hoắc Trì Viễn lạnh mặt nói.

“Mạng.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười trả lời: “Chú à, hôm nay anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Cô vừa dứt lời, Hoắc Trì Viễn liền bế cô lên: “Chúng ta đi thử nghiệm một chút xem có vấn đề gì không?”

“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng kháng nghị. Cô không phải là đang lập bẫy cho chính mình tự chui vào sao?

Hoắc Trì Viễn tà tà ngoéo môi mỏng, nghi ngờ nhìn cô: “Kháng nghị bác bỏ!”

Nói xong, cô liền ôm Tề Mẫn Mẫn chạy về phía khách sạn.

Anh đây là có bao nhiêu sốt ruột? Tề Mẫn Mẫn cắn môi, không cam lòng trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn. Cô muốn như thế nào mới có thể để anh buông tha ý nghĩ trừng phạt cô được đây?

“Tề Mẫn Mẫn? Hoắc tổng?” Ninh Hạo đang nhìn thấy Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn chạy tới từ một phương hướng khác, tim đập mạnh và loạn nhịp dừng bước lại. Bọn họ đi đâu chơi mà giờ mới về.

“Lớp trưởng?” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nhìn Ninh Hạo, muốn chui ra khỏi lòng anh: “Chú, đặt em xuống.”

“Không được.” Hoắc Trì Viễn bá đạo trả lời.

Tề Lạc đi đến bên cạnh Ninh Hạo, lặng lẽ duỗi tay tiến vào khuỷu tay anh, sau đó ra vẻ khờ dại cười chào hỏi: “Chị, anh rể, hai người mới về hả?”

“Hai người?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Tề Lạc kéo cánh tay Ninh Hạo, không khỏi lo lắng nhíu mày. Đây là Ninh Hạo bị Tề Lạc mê hoặc sao?

“Gặp được ở bờ hồ.” Ninh Hạo vội rút cánh tay của mình ra, vội vàng giải thích. Anh sợ Tề Mẫn Mẫn hiểu lầm, dù cho trong lòng cô không thích anh, anh cũng không muốn để lại ấn tượng phong lưu trong lòng cô. Tề Lạc vừa đề nghị ra bờ hồ tản bộ, anh lạnh lùng từ chối, một mình chạy về khách sạn. Anh không nghĩ tới Tề Lạc sẽ đuổi theo. “CHúng mình không có hẹn nhau…”

“Cậu không cần giải thích với mình. Mình chỉ hy vọng cậu có thể mở to mắt.”

Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua Tề Lạc, thật sự nói với Ninh Hạo.

Tề Lạc oán hận nắm chặt quả đấm. Đây là Tề Mẫn Mẫn không muốn gặp cô sao, vậy mà muốn ly gián quan hệ giữa cô và Ninh Hạo. Tề Mẫn Mẫn rất xấu rồi! Chính cô ta có hạnh phúc của Hoắc Trì Viễn, lại không để cô và Ninh Hạo ở bên nhau.

Cô và Ninh Hạo ở cùng một chỗ thì liên quan gì đến Tề Mẫn Mẫn rồi hả?

Vẫn là cô ta muốn một chân giẫm lên hai thuyền sao?

Hư hỏng!

Xấu lắm!

Chỉ để bản thân cô ta được hạnh phcus!

Trên thế giới này làm sao có thể có người chị nào ích kỷ như vậy?

Ninh Hạo di chuyển sang bên cạnh một bước, tận lực kéo ra khoảng cách với Tề Lạc: “Tề Mẫn Mẫn, mình hiểu rõ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.