Chương 284
“Nếu em không thích Ninh Hạo, cô ta có cướp cũng có sao đâu.” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.
“Lớp trưởng là con trai duy nhất của Ninh Hướng Thiên, nếu nó công khai tranh giành sẽ rất mất mặt. Cho nên nó mới trăm phương ngàn kế theo đuổi lớp trưởng.”
“Sao anh lại không biết cậu ta con trai của Ninh Hướng Thiên?” Hoắc Trì Viễn kinh ngạc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Anh vốn tưởng Ninh Hạo chỉ là một con ngựa giấy bình thường mà thôi, không ngờ xuất thân Ninh Hạo lại to lớn như vậy.
“Chính là Ninh tỉnh trưởng.” Tề Mẫn Mẫn ra sức gật đầu. “Em đoán Tề Lạc đã tra rõ ràng điểm này, mới có thể bám Ninh Hạo không buông. Dù sao vậy cũng tốt, cho nó khỏi phải đặt tâm tư lên anh.”
Tề Mẫn Mẫn cắn dĩa, có chút tức giận nói.
“Anh chỉ là một thương nhân. Còn Ninh Hướng Thiên là một thiên tài. Tề Lạc cũng không phải đồ ngốc.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên nở nụ cười.”Ăn cơm thật ngon vào, không phải lo đến mấy chuyện sẽ không xảy ra.”
“Em cứ nghĩ đến Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc là chỉ muốn bóp chết bọn họ.” Tề Mẫn Mẫn bĩu cái miệng nhỏ nhắn, “Tuy rằng nếu không phải Dương Nguyệt Quyên dở trò, em với anh cũng sẽ không quen biết nhau.”
“Đừng nóng giận. Hãy nghĩ đến ý tốt, Dương Nguyệt Quyên chính là bà mối của chúng ta.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
Nếu không có Dương Nguyên Quyên, anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện cùng con gái của Tề Bằng Trình. Nếu bà ta nghĩ anh sẽ giận chó đánh mèo đi trả thù cô thì bà ta đã nhầm rồi.
Vận mệnh xoay chuyển nhiều như vậy, cũng không cho người ta bất kỳ lời giải đáp nào.
“Em mới không cảm kích bà ta! Nếu không phải vì cha, em đã sớm đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Tề!” Tề Mẫn Mẫn căm giận trả lời.
“Nếu Ninh Hạo thực sự bị Tề Lạc theo đuổi thành công, em sẽ rất tức giận sao?” Hoắc Trì Viễn đột nhiên trở lại đề tài Ninh Hạo.
“Tức giận! Làm sao em có thể không tức giận cơ chứ? Ninh Hạo là bạn thân nhất của em, Tề Lạc lại chăm chăm cướp đi cậu ấy.” Tề Mẫn Mẫn trả lời hợp tình hợp lý. “Nhưng tức giận thì có ích gì chứ. Ninh Hạo không nghe em thì ráng chịu hậu quả.”
“Nếu sau đó đến lượt anh thì sao?” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc hỏi, động tác cắt bít tết cũng dừng lại, chỉ chờ câu trả lời của Tề Mẫn Mẫn.
“Anh sẽ không! Em tin anh!” Tề Mẫn Mẫn cười rực rỡ.
Ninh Hạo vừa mới thay áo ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh mở cửa liền nhìn thấy Tề Lạc đang cười tủm tỉm đứng ngoài cửa, mang bông băng và thuốc khử trùng đến cho anh.
“Anh Ninh Hạo, em đến giúp anh thay thuốc.” Tề Lạc tươi cười ngọt ngào.
“Quá muộn…..” Ninh Hạo lập tức cự tuyệt.
“Mới chỉ có mười giờ thôi mà. Anh Ninh Hạo sẽ không đi ngủ sớm như vậy chứ?” Tề Lạc tươi cười thật đẹp vẻ mặt hồn nhiên hỏi.
“Anh đang chuẩn bị ngủ.” Ninh Hạo tuyệt không cho Tề Lạc một cơ hội nào.
“Không làm mất nhiều thời gian của anh đâu mà. Để em giúp anh thay thuốc đi.” Tề Lạc chớp chớp mắt cười hì hì.
Nếu Ninh Hạo tiếp tục từ chối e rằng không phải phép lắm, anh liền đứng sang một bên cho Tề Lạc đi vào. Nhưng anh Hoắc tình khép cửa một chút chứ không đóng cửa. Anh thật sự thấy Tề Lạc hơi phiền phức, nhưng theo phép lịch sự, cũng không thể đuổi cô về.