Chương 286
“Ý gì vậy?” Tề Mẫn Mẫn sững sờ nhìn cửa phòng tắm vừa đóng, không ngừng chớp mắt.
Hoắc Trì Viễn tức giận sao?
Cô rất để ý đến Ninh Hạo sao?
Cô ngồi trên sô pha bắt đầu tự nhìn lại mình.
Nhớ đến phản ứng của mình khi thấy Ninh Hạo ở cùng Tề Lạc, Tề Mẫn Mẫn ra sức gõ vào đầu.
Cô không cho rằng nó to tát gì nhưng trong mắt Hoắc Trì Viễn thì lại là chuyện khác.
Hôm nay cô đúng là có thái độ hơi quá.
Tề Lạc chết tiệt!
Nếu không phải thói quen của Tề Lạc chính là tranh giành với mình, cô căn bản sẽ không phản ứng dữ dội như vậy.
Trước kia tranh giành với cô cũng không sao cả, có tiền thì có thể mua lại được. Nhưng lúc này, người Tề Lạc muốn cướp đi chính là người bạn thân nhất của cô. Nếu Tề Lạc mồi chài được Ninh Hạo, tình cảm mười mất năm của cô và Ninh Hạo coi như chấm hết. Cô sẽ không thể ở riêng với bạn trai của Tề Lạc trong phòng, nên cô mới phản ứng dữ dội như vậy.
Cô quan tâm Ninh Hạo vì anh là bạn bè!
Thói quen của cô sẽ cản trở khi ở bên người bạn như Ninh Hạo.
Nếu thể thích ứng được việc sẽ mất đi tình cảm của anh.
Phản ứng của cô làm cho Hoắc Trì Viễn không vui. Cho nên khi ở bar anh đã uống bao nhiêu rượu Whisky, thiếu chút nữa thì say?
Cô buồn bã xoắn hai tay, không biết nên giải thích thế nào mới làm cho Hoắc Trì Viễn hết giận.
Hoắc Trì Viễn đi ra từ phòng tắm, lạnh lùng nói với Tề Mẫn Mẫn:”Nước vẫn còn nóng, mau vào tắm.”
“Chú, em với Ninh Hạo quả thật không…..” Tề Mẫn Mẫn liếm môi nhanh miệng giải thích.
“Đi tắm!” Hoắc Trì Viễn nói xong, không nghe Tề Mẫn Mẫn giải thích liền cầm laptop dựa vào đầu giường bắt đầu làm việc.
“Chú, anh nghe em giải thích. Em thật sự chỉ là vô tư thôi, trừ anh ra, nó không có tranh giành thứ gì của em cả. Ninh Hạo đối với em mà nói thân hơn bạn bình thường, là thanh mai trúc mã. Em với cậu ấy không có gi phải giấu giếm, nhưng em không yêu cậu ấy. Em thề!” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nhìn Hoắc Trì Viễn, sợ anh Hoắc chấp không nghe cô nói.
Hoắc Trì Viễn đặt laptop lên giường, sau đó vỗ vào chân mình, bảo Tề Mẫn Mẫn lại gần.
Tề Mẫn Mẫn ngoan ngõan ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, oán ức nói:”Chú, anh tin em sao?”
“Không thì biết bắt em làm gì bây giờ? Muốn tức giận cũng phải nhẫn nhịn.” Hoắc Trì Viễn nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.
Anh quả thực rất để ý tới Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo. Anh phát hiện ra mình ghen tị! Ghen tuông ghê gớm.
Nhưng anh cũng biết Tề Mẫn Mẫn không hề yêu Ninh Hạo.
“Bởi vì anh thích em. Chú, em không ngại anh ghen, nhưng anh không được hiểu lầm em.” Tề Mẫn Mẫn nắm lấy bàn tay to của anh áp lên má mình.”Chú, em yêu anh!”
Tề Mẫn Mẫn lần đầu tiên nói lời yêu nghiêm túc như vậy, làm cho lồng ngực Hoắc Trì Viễn nóng lên. Anh ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng thật chặt, giọng thô cứng nói:” Anh sẽ cố hết sức.’ “Hết sức cái gì?” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp mắt. Lời nói của anh mang nhiều nghĩa. Cô thực sự không hiểu, anh vẫn hiểu lầm cô, không thể hóa giải được sao? Hết sức yêu cô, anh đã chậm rãi giải thích cho cô lời còn lại, sẽ hết sức biến tình cảm này thành tình yêu. Lời của anh rốt cuộc là ý tứ nào?