Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 290



Chương 290

“Sốc thuốc đến tử vong? Ông lấy ít tiền đưa bịt miệng họ lại đi!” Dương Nguyệt Quyên căng thẳng trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nếu người nhà làm lớn chuyện này lên, nhất định sẽ tra ra rằng là thuốc của bọn họ là thuốc đã quá hạn sử dụng. Đến lúc đó chỉ e có tiền cũng không thể xong việc được.

“Bà muốn đưa bao nhiêu? Hạn mức cao nhất là gì?”

“Đương nhiên là càng ít càng tốt!” Dương Nguyệt Quyên căm tức nói.

“Tôi chỉ sợ lỡ như người nhà Đại sư tử mở miệng…”

“Bất quá chỉ là một cái mạng hèn! Nhiều nhất là mười vạn!” Dương Nguyệt Quyên phiền chán nói.

“Chuyện này có nên nói cho tổng giám đốc biết không?”

“Ông già rồi nên đầu óc cũng hồ đồ luôn rồi sao?” Dương Nguyệt Quyên giọng the thé, trào phúng hỏi lại.

“Tôi là sợ phiền phức quá lớn, vị trí giám đốc của tôi ở nơi đó không tiện giải quyết.”

“Ông cũng không còn cách nào khác! Tôi nói thế nào thì ông cứ làm như vậy đi! Đừng nói thêm những điều không nên nói!” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nói xong, liền cúp điện thoại, bất an đi đi lại lại trong nhà tắm.

Tập đoàn Bằng Trình hiện tại đang bấp bênh, một lời gièm pha thôi cũng có thể đánh sập. Nếu như vấn đề dược phẩm quá hạn bị phát hiện trước khi lô hàng được đóng gói bán đi Tây Bắc, ngân hàng sẽ tới đòi nợ trước tiên, sau đó là một đám chủ nợ đến thăm……Ngẫm lại mới thấy hậu quả này thật đáng sợ.

Đến lúc bà căng thẳng đến sứt đầu mẻ trán thì đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Bà nhanh chóng ép mình phải tỉnh táo lại, cười mở cửa:”Bằng Trình?”

“Đau bụng à? Sao lâu như vậy?” Tề Bằng Trình một bên tiểu tiện một bên quan tâm hỏi Dương Nguyệt Quyên.

“Ừm. Tôi bị đầy bụng.” Dương Nguyệt Quyên chột dạ nói,”Ông tỉnh lại lúc nào vậy?”

“Buồn tiểu nên tỉnh. Thấy bà nửa ngày không ra nên tôi lo bà bị làm sao.” Tề Bằng Trình chỉnh lại quần áo ngủ, nghiêm túc nói.

“Tôi thì có chuyện gì được chứ? Ông nhạy cảm quá rồi.” Dương Nguyệt Quyên đi tới đỡ cánh tay Tề Bằng Trình, cùng ông đi ra khỏi phòng tắm.

“Có lẽ tôi thật sự đã già rồi, nhìn đâu cũng ra bệnh.” Tề Bằng Trình ngồi lên giường, cảm khái nói.

Dương Nguyệt Quyên nằm trong lòng ông, mềm mại đáng yêu sẵng giọng:”Bằng Trình, ông không già! Về sau không cho ông nói như vậy nữa! Bệnh tim của ông đều là do Hoắc Trì Viễn gây nên. Qua vài ngày nữa ông sẽ sinh khi dồi dào thôi.”

Tề Bằng Trình thở dài, biểu tình phức tạp nói:”Đây là tôi nợ Hoắc Trì Viễn.”

“Sao lại là ông nợ! Người gây họa là Tề Mẫn Mẫn!” Dương Nguyệt Quyên bĩu môi, dường như bất bình thay cho Tề Bằng Trình.

“Nếu không phải tôi muốn lấy bà, Tề Mẫn Mẫn cũng không đụng xe vào người ta. Người sai sau cùng vẫn là tôi.” Tề Bằng Trình vẻ mặt nghiêm trọng nói.”Ngủ đi.”

Dương Nguyệt Quyên gật gật đầu. Bà giúp Tề Bằng Trình dém chăn, liền xoay người đưa lưng về phía Tề Bằng Trình, tiếp tục vì chuyện bệnh nhân tử vong mà đau đầu.

Tề Bằng Trình cũng không ngủ được. Không biết Tề Lạc chạy tới Thụy Sĩ có quấy rầy Tề Mẫn Mẫn hay không. Hi vọng Hoắc Trì Viễn có thể bảo vệ tốt cho Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn chen lách cạo râu, cười nói với Hoắc Trì Viễn: “Mạc, qua đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.