Chương 315
“Mẹ con Dương Nguyệt Quyên không phải đồ ngốc, chắc sẽ không nói ra sự thật để cho công ty của ba cậu phá sản. Mà Lục An Bình, mình có thể thu phục được. Tề Mẫn Mẫn, cứ tận hưởng cuộc sống của cậu đi…”
“Nhưng là…” Tề Mẫn Mẫn do dự nói: “Nói dối thì luôn có một ngày sẽ bị vạch trần.”
“Nếu có một ngày Hoắc Trì Viễn biết được sự thật không còn yêu cậu nữa, cậu còn có mình.” Ninh Hạo đặt mình lên vị trí thế thân, bởi vì anh biết người Tề Mẫn Mẫn yêu là Hoắc Trì Viễn, chỉ có ở bên Hoắc Trì Viễn thì cô mới có thể hạnh phúc. Anh không muốn nói tình yêu của mình vĩ đại bao nhiêu, anh chỉ muốn Tề Mẫn Mẫn được vui vẻ.
“Ninh Hạo, cậu không nên làm thế thân.” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, tuy cô cảm động, nhưng không muốn đối với Ninh Hạo như vậy. Anh càng xứng đáng với người tốt hơn.
“Vậy thì cố gắng hạnh phúc cho mình xem. Nếu có một ngày Hoắc Trì Viễn không thể cho cậu hạnh phúc, mình sẽ cướp lấy cậu!” Ninh Hạo thật sự nhìn cô.
“Ninh Hạo, mình là cô gái không tốt!” Tề Mẫn Mẫn đẫm nước mắt nhìn Ninh Hạo: “Nếu như gặp được người nào tốt, thì cậu hãy yêu.”
“Nha đầu ngốc, ở trong mắt của mình, cậu chính là người con gái tốt nhất.” Ninh Hạo cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói.
“Tự mình làm được mà.” Tề Mẫn Mẫn cầm lấy khăn tay, vừa muốn lau nước mắt liền nhìn thấy Hoắc Trì Viễn ở cuối hành lang với vẻ mặt khói mù. Cô lập tức sửng sốt, trong mắt tràn ngập bối rối. Anh nghe được lời bọn họ vừa nói rồi sao? Biết cô đâm chết Tưởng Y Nhiên rồi sao? Cho nên anh nhìn cô lạnh nhạt như vậy. Cô đứng lên, vội vàng muốn giải thích: “Hoắc Trì Viễn…”
Lynda đi đến trước mặt Hoắc Trì Viễn, nhắc nhở anh một câu. Chỉ thấy ánh mắt Hoắc Trì Viễn lạnh lùng đảo qua mười ngón tay nhẵn nhụi của Tề Mẫn Mẫn, đứng ở đằng xa. Dường như đang ẩn nhẫn gì đó, cắn chặt răng, xoay người mang theo một đám người rời đi.
“Hoắc Trì Viễn…” Tề Mẫn Mẫn vô lực ngồi trên ghế sài, nước mắt tràn mi. Cô biết sau khi anh biết được sự thật sẽ không để ý đến cô nữa. Hôn nhân của hai nguwoif mới vừa bắt đầu thì đã đến lúc kết thúc. Cô giống như đang nói cho chính mình nghe, vừa rơi nước mắt vừa hỏi: “Hoắc Trì Viễn, anh không cần em nữa sao?”
“Trở về đối mặt với Hoắc Trì Viễn, giải thích với anh ta đi. Ai cũng không muốn xảy ra tai nạn xe cộ, cái đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Ninh Hạo thương tiếc xoa nước mắt của Tề Mẫn Mẫn dịu dàng nói.
“Chắc là anh ấy không cần mình nữa, mình biết, có giải thích cũng vô ích!” Tề Mẫn Mẫn đẩy tay Ninh Hạo ra, cuộn mình trên ghế dài, bất lực gặm nhấm nỗi đau.
“Cậu không thử thì sao biết> Dũng cảm một chút!” Ninh Hạo túm lấy Tề Mẫn Mẫn, giúp cô đi ra khỏi nhà ăn.
Ninh Hạo kiên trì, Tề Mẫn Mẫn trở lại phòng. Cô chỉnh sửa lại bản thân một chút, an vị ngồi trên ghế sofa, bất an chờ đợi Hoắc Trì Viễn trở về. Đang trong quá trình chờ đợi, trong lòng cô chỉ toàn không yên và bất an. Thật giống như tội phạm tử hình đang chờ quan tòa hành quyết. cô cho rằng Hoắc Trì Viễn sẽ trở về rất nhanh, không nghĩ tới lại lâu như vậy. Cô bỏ lỡ cơm chiều.
Không biết đợi qua bao lâu, lúc cô cho rằng mình sắp hóa đá, rốt cuộc cửa phòng cũng bị người từ bên ngoài đẩy ra. Tề Mẫn Mẫn lập tức khẩn trương đứng lên: “Hoắc Trì Viễn…”
“Hoắc tổng, muốn tôi mua thuốc giải rượu cho anh không?” Lynda đỡ Hoắc Trì Viễn vào phòng, quan tâm hỏi han.
“Tôi không say, cô trở về đi!” Hoắc Trì Viễn đẩy Lynda ra, lạnh lùng nói.
“Hoắc tổng uống nhiều, cô chiếu cố anh ấy một chút.” Trước khi Lynda rời đi, thật sự dặn dò Tề Mẫn Mẫn, không đợi cô trả lời, Lynda lại khinh miệt hỏi một câu: “Cô sẽ chăm sóc anh ấy chứ?”
“Tôi… tôi sẽ…” Tề Mẫn Mẫn không hề lo lắng trả lời.