Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 347



Chương 347

“Viện trưởng của bên em nghe nói thiết bị phẫu thuật tim của công ty anh đã đánh vào thị trường bên Mĩ, muốn hợp tác với các anh.” Hoắc Nhiên vừa gõ nhẹ bàn vừa thoải mái nói.”Viện trưởng nói với em sản phẩm đều chống lại sự khảo nghiệm của thị trường Mĩ, vì sao còn muốn đưa tiền cho người Mĩ. Chỉ cần các tác dụng của thiết bị phẫu thuật bên anh không thua kém sản phẩm của nước Mĩ, về sao tin dùng các anh.”

“Thiết bị phẫu thuật tim của bọn anh, cả công dụng và giá cả đều giữ ưu thế tuyệt đối. Cậu nói lại cho viện trưởng của cậu yên tâm.” Hoắc Trì Viễn kiêu hãnh nói.

Mỗi nghiên cứu phát triển sản phẩm của công ty anh đều đích thân kiểm soát chặt chẽ, chất lượng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Anh tự tin có thể đạt được hiệu quả cao nhất.

“Được rồi, em phải đi thông báo cho viện trưởng.’’ Hoắc Nhiên ha ha cười nói.”Anh, em đã dẫn cho anh mối làm ăn này, anh sẽ cảm ơn em thế nào đây?”

“Một bữa thịt dê.” Hoắc Trì Viễn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.

“Một bữa thịt dê? Anh mà lại keo kiệt như vậy sao?” Hoắc Nhiên không thể tin vào lỗ tai mình.”Một thiết bị phẫu thuật tim của anh có lợi nhuận là XX, bệnh viện của chúng ta một năm ít nhất cũng phải dùng hết XX cái, nếu về sau trong một năm toàn bộ đều dùng sản phẩm của anh, anh sẽ kiếm được bao nhiêu tiền? Yêu cầu của em không cao. một căn biệt thự, cộng thêm một con siêu xe.”

“Đúng là yêu cầu không cao. Dự đoán anh sẽ phải buộc chặt các con cháu chắt vào thắt lưng để kiếm sống, bởi bọn chúng như lũ quỷ hút máu từng làm thất thoát hết lợi nhuận dự trữ của công ty ông nội từ ngàn năm trước.” Hoắc Trì Viễn vẫn nghiêm mặt như cũ, giọng nói thật bình tĩnh, nhưng lời nào nói ra cũng tràn ngập trào phúng.

Câu trả lời hài hước của Hoắc Trì Viễn làm cho Tề Mẫn Mẫn phì cười.

“Anh đối với vợ thì hào phóng như vậy, còn với anh em ruột thịt thì quá mức keo kiệt!” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị.”Em đã tra ra rồi. Có một gã nhà giàu người Trung Quốc bí ẩn nào đó đã chụp được một chiếc nhân ngọc trai trị giá đến trăm ngàn đô la.”

Mấy nghìn vạn đô la?

Nghe được lời nói của Hoắc Nhiên, Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc trừng lớn ánh mắt.

Cô tuy rằng biết chiếc nhẫn kia rất đáng giá, nhưng lại không ngờ nó trị giá cả trăm ngàn đô la.

Hoắc Trì Viễn xấu hổ khụ một phen. Anh cũng không phủ nhận là mình nghĩ đến nhẫn ốc biển kia, đó là thừa nhận.

Tề Mẫn Mẫn không hiểu sao lại thấy cảm động.

Nếu cô không phải hung thủ, anh sẽ yêu thương cô như bảo bối.

Nghĩ đến anh cùng với mình trong lúc đó mãi vẫn không vượt qua được huyết hải thâm cừu, cô lại hạ tâm tình xuống.

Đúng lúc này, Hoắc Tương cầm theo hành lý đi xuống lầu.

Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi han: “Chị Hoắc Tương, chị muốn ra ngoài du lịch sao?”

“Em mới không đi du lịch vào quốc khánh, em muốn đi xem phong cảnh.” Hoắc Tương cười nói: “Ngày mai em có hội chợ sách ở Hoa Trung thành phố B, hôm nay phải đi rồi.”

“Vậy hôn lễ của anh cháu thì sao?” Bà nội lo lắng hỏi.

“Hai ngày nữa cháu sẽ trở lại, không chậm chuẩn bị hôn lễ của anh đâu.” Hoắc Tương nói xong, cật lực cầm theo rương hành lý đi ra ngoài.

“Không có hôn lễ, Hoắc Tương, em không cần gấp gáp trở về.” Hoắc Trì Viễn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.