Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 387



Chương 387

“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn không phản ứng kịp.

“Tại sao lại nhờ Ninh Hạo giúp đỡ? Chỉ là một hay hai triệu, tôi có thể bỏ ra!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.

Tề Mẫn Mẫn khiếp sợ nhìn Hoắc trì Viễn. Cô không nghĩ tới sẽ nhờ Hoắc trì Viễn. Cô biết bản thân đã khiến cả Tưởng gia tổn thương nhiều, cô cũng không thể bù đắp được lỗi lầm này sao có thể làm phiền Hoắc trì Viễn, nhờ anh giúp công ty cô chứ!

“Tại sao khi gặp khó khăn, người đầu tiên em nhớ đến là Ninh Hạo?” Hoắc trì Viễn làm như không nghe thấy tiếng còi ô tô điên cuồng ở đằng sau, lạnh lùng hỏi.

“Ba anh ấy là thị trưởng Ninh!” Tề Mẫn Mẫn ngốc nghếch nói, “Sẽ dễ nói chuyện hơn!”

Không phải vì nguyên nhân này mà Hoắc trì Viễn tức giận đó chứ!

“Em nghĩ rằng tôi không đủ khả năng giúp đỡ em sao?” Giọng nói Hoắc trì Viễn sắc bén hơn.

“Không phải!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng lắc đầu. “Là em nghĩ anh sẽ không giúp em!”

“Em không hỏi thì sao biết được?”

“Vậy…… Hoắc trì Viễn, anh sẽ giúp em sao?” Tề Mẫn Mẫn lo sợ hỏi lại.

“Không phải em đã giải quyết xong rồi à?” Hoắc trì Viễn xụ mặt nói xong rồi lái xe đi.

Tề Mẫn Mẫn trừng to mắt nhìn Hoắc trì Viễn. Đây là anh đồng ý giúp cô hay là không đây!

“Sau này gặp vấn đề khó khăn thì phải hỏi tôi xem có thể giúp em hay không?” Giọng của Hoắc trì Viễn có chút cứng nhắc nói.

“Em biết rồi!” Tề Mẫn Mẫn nghi hoặc nhìn Hoắc trì Viễn, “Anh thật sự chịu giúp em sao?”

“Không giúp!” Hoắc trì Viễn lạnh mặt nói.

Tề Mẫn Mẫn dẩu môi, nghiêm túc quan sát biểu tình của Hoắc trì Viễn.

Anh đây là ghen sao!

Không hài lòng việc cô đến thời điểm gặp khó khăn lại nghĩ đến Ninh Hạo!

Anh muốn cô phải đặt anh ở vị trí thứ nhất trong lòng!

Tề Mẫn Mẫn mang theo tươi cười nghịch ngợm ngồi lên đùi Hoắc trì Viễn, ôm cổ anh, làm nũng: “Thật sự không giúp?”

“Không giúp!” Hoắc trì Viễn vẫn như cũ phụng phịu, lạnh lùng trả lời.

Tề Mẫn Mẫn đặt nhanh lên môi mỏng của Hoắc trì Viễn một nụ hôn: “Không giúp?”

“Không giúp!” Hoắc trì Viễn vẫn đang kiên trì, thế nhưng biểu tình trên mặt đã không còn lạnh lùng như trước.

Nhìn đến yết hầu Hoắc trì Viễn nhúc nhích, Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hôn lên lần nữa, nhưng lại không chịu để cho anh thống khoái, cô chỉ chạm nhẹ ở đây một chút rồi rời đi. Nhìn thấy yết hầu của anh khống chế không nổi lên xuống mấp máy liên tục, nụ cười tươi rói liền xuất hiện trên khuôn mặt có chút đắc ý của cô: “Anh thật sự không giúp?”

Bây giờ, Hoắc trì Viễn không có lạnh lùng trả lời “Không giúp”, nhưng cũng không có nói “Giúp”.

Tề Mẫn Mẫn ôm lấy khuôn mặt lãnh khốc của Hoắc trì Viễn, mổ vài cái lên bờ môi mỏng từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng: “Thật sự không giúp sao? Em đây hiện tại liền đi tìm Ninh Hạo.”

Hoắc trì Viễn đột nhiên dừng xe, tạt vào ven đường, bá đạo ôm lấy Tề Mẫn Mẫn vào lòng, gầm nhẹ: “Em dám?!”

“Bình dấm chua này cũng sắp tràn nha! Em nào dám a!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười rộ lên. Cô ngửi được một mùi dấm chua nồng đậm a. Hoắc trì Viễn như thế nào mà để ý Ninh Hạo như vậy? Là anh không tự tin vào bản thân mình sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.