Chương 404
Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, không hề phản kháng, kìm lòng không đáp lại nụ hôn của Hoắc trì Viễn.
Lúc Hoắc trì Viễn đưa tay xuống hông cô thì cô đột nhiên gạt tay anh ra:”Em đang không có gì phòng bị.”
“Vận động cho ra mồ hôi, có thể giúp hạ sốt! Chúng ta chỉ hôn, không làm.” Hoắc trì Viễn nói xong liền hôn cô cuồng nhiệt, lên môi, vành tai, tóc mai, cuồng hoan… Vận động ra mồ hôi có thể hạ sốt!
Cô không biết thật giả ra sao, nhưng cô biết cô đang mồ hôi đầm đìa.
Hoắc trì Viễn muốn bức điên cô sao!
Tuy không tiếp xúc trực tiếp, nhưng anh chỉ dùng tay và môi cũng làm cho cô điên cuồng.
Hoắc trì Viễn cảm thấy bản thân đã bình tĩnh lại, mới nằm sấp lên người Tề Mẫn Mẫn, thở hổn hển: “Nhóc con, hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”
“Ngày thứ tư.” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trả lời.
Hoắc trì Viễn nghe thấy mới là ngày thứ tư, nói tục vài tiếng.
Anh phải nhịn thêm ba ngày nữa.
“Có cần em…… giúp anh…… “ Tề Mẫn Mẫn khó xử hỏi. Cô biết đàn ông không nên nhịn, nhịn lâu sẽ bệnh.
“Anh đi tắm!” Hoắc trì Viễn đột nhiên rời khỏi người Tề Mẫn Mẫn, nói.
Hoắc trì Viễn rời đi, Tề Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy rất lạnh. Cô ôm chặt hai vai, cuộn người trên giường, cảm thấy lạnh lẽo.
Có lẽ Hoắc trì Viễn mê luyến thân xác cô? Nhất định anh không thích cô đâu. Tưởng Y Nhiên đẹp như vậy, tốt như thế.
Hoắc trì Viễn tắm nước lạnh chừng 30 phút mới quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Anh rót nước cho mình rồi nhớ lại Tề Mẫn Mẫn vừa mới hạ sốt, tiện mang một cốc nước đến đầu giường, đưa cho Tề Mẫn Mẫn: “Uống nước đi!”
“Em không khát!” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu từ chối.
Nửa đêm, Hoắc trì Viễn đã cho cô uống nhiều nước đến mức cô cảm thấy no căng bụng. Cô thật sự không muốn uống nữa.
“Uống nhiều nước sẽ giúp hạ sốt!” Hoắc trì Viễn kiên trì, thấy Tề Mẫn Mẫn lui về sau, anh uống một ngụm rồi cúi đầu hôn môi Tề Mẫn Mẫn, dồn hết tất cả nước trong miệng vào miệng cô, “Nếu không nghe lời, anh sẽ tiếp tục mớm cho em như vậy cho đến khi hết cốc nước này!”
Tề Mẫn Mẫn nghe xong thì đỏ mặt vội vàng đoạt lấy cốc nước, uống hết chỗ nước còn lại.
Hoắc trì Viễn hài lòng nhận lấy cốc, rót thêm một cốc nước.
“Hoắc trì Viễn, em đã uống cốc đó rồi!” Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc trì Viễn dùng cốc mà cô đã uống qua, khẩn trương nhắc anh.
“Biết!” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt nói xong, lại tiếp tục uống nước.
Đây có phải anh thể hiện anh không chê cô bẩn không!
Mặt Tề Mẫn Mẫn lại đỏ lên.
Hoắc trì Viễn uống hết nước, mở tủ quần áo lấy một bộ vest chho anh rồi lại lấy một bộ váy ném lên giường: “Có cần anh mặc giúp không?”
“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, quây chăn ngồi lên.
Hoắc trì Viễn thấy vậy cũng cởi bỏ khăn tắm, không hề ngại ngùng mà thay quần áo.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ của anh, xấu hổ quay mặt đi, cầm lấy bộ váy trên giường, ôm chăn chạy vào nhà vệ sinh.