Chương 433
Hoắc trì Viễn từng muỗng từng muỗng đút cho Tề Mẫn Mẫn, trong mắt tuy có không kiên nhẫn, nhưng động tác lại đặc biệt ôn nhu.
Tề Mẫn Mẫn không dám nói lời nào, cô sợ sẽ phá hủy đi giấc mộng này.
Sau khi một chén cháo nhỏ đã vào bụng Tề Mẫn Mẫn, Hoắc trì Viễn mới ném cái thìa vào trong nồi, sau đó bế cô lên, đi đến bên ghế sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống, tiện tay vớ lấy cái điều khiển mở ti vi.
Tề Mẫn Mẫn nằm trên đùi Hoắc trì Viễn, cảm giác lại càng thêm mơ hồ, thật sự là mơ sao.
Không cách nào có thể suy nghĩ vấn đề, đầu cô giống như càng thêm mờ mịt.
Cô xoa huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ánh mắt Hoắc trì Viễn thủy chung không nhìn đến Tề Mẫn Mẫn, ti vi chuyển kênh không ngừng. Không biết có phải là do chương trình ti vi làm anh không vừa ý, hay là người nằm trên đùi làm cho anh bất mãn mà anh cứ chuyển kênh liên tục như vậy.
“Hoắc trì Viễn, đầu em đau quá.” Tề Mẫn Mẫn khó chịu nói. Âm thanh của ti vi khiến cô phiền toái, càng thêm choáng váng.
Hoắc trì Viễn lập tức tắt ti vi, tay mò mẫm sờ trán của cô: “Đầu có chút nóng, để anh đi lấy nhiệt kế.”
“Hoắc trì Viễn, anh có thể không cần xen vào em, em không trách anh.” Tề Mẫn Mẫn túm chặt cánh tay của anh, thật sự nói. Đối với anh mà nói, cô chỉ là một tai họa, hại chết vị hôn thê của anh, lại còn hại anh bị rơi vào cái bẫy mà ba đặt ra. Cô cực kỳ tự trách, cũng rất đau lòng.
“Nói gì thế?” Hoắc trì Viễn thâm trầm nhìn Tề Mẫn Mẫn, không thấy rõ đáy.
Tề Mẫn Mẫn không hiểu anh.
Cô không rõ anh có nên tiếp tục cưng chiều cô hay không.
“Trong mắt anh, hai cha con em cực kỳ đáng giận đi? Thiết kế để cho anh yêu em, lại ngoan độc không để cho anh trả thù.”: Tề Mẫn Mẫn chua xót hỏi han.
Nếu cô là Hoắc trì Viễn, cô nhất định sẽ hận mình đến thấu xương.
“Cực kỳ đáng giận!” Hoắc trì Viễn nhấp môi trả lời: “Có thể để anh rơi vào bẫy, em là người đâu tiên!”
“Thực xin lỗi!” Tề Mẫn Mẫn khổ sở nói, cắn môi.
Trở thành người đầu tiên đó của Hoắc trì Viễn không hề làm cho người ta vui vẻ, ngược lại chỉ cảm thấy áy náy và khổ sở.
“Trong từ điển sống của Tề Bằng Trình chỉ sợ là chỉ có ba chữ – bảo vệ em.”
Hoắc trì Viễn thở dài, đứng dậy nói: “Anh đi lấy nhiệt kế và thuốc hạ sốt.”
“Hoắc trì Viễn, anh có thể lý giải cho ba em, em cực kỳ cảm kích. Ông là một người ba lúc nào cũng phải lo cho em, em chưa bao giờ làm ông ấy bớt lo, nếu có oán hận gì thì anh cứ nhằm vào em là được.” Tề Mẫn Mẫn nói với bóng lưng của Hoắc trì Viễn.
“Anh đã trúng chiêu, chẳng trách được ai.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền đi nhanh lên lầu.
Đã trúng chiêu!
Trong đầu Tề Mẫn Mẫn không ngừng hiện lên bốn chữ này, nghi ngờ chóp tròng mắt.
Ý của anh là anh thích cô thì không trách được người khác!
Anh không hận ba nữa sao!
Sẽ sao!
Tề Mẫn Mẫn ngồi dậy, cuộn đầu gối lại, trong lòng bắt đầu dấy lên hy vọng.
Hoắc trì Viễn cầm nhiệt kế và thuốc hạ sốt xuống dưới lầu, cô đánh bạo nhìn anh: “Hoắc trì Viễn, anh thích em sao?”