Chương 447
“Không thể sao? Em thấy rất có ỹ nghĩa mà.” Tề Mẫn Mẫn ấm ức chu cái miệng nhỏ nhắn.
Hoắc Y không phải nghe rất hay sao!
Không phải anh đã dùng cái tên này năm năm rồi sao!
Hoắc Y hay, thế Viễn Mẫn thì khiếp đảm lắm sao!
Tề Mẫn Mẫn không muốn thừa nhận rằng mình đang ghen tị, hơn nữa còn rất ghen tuông.
Tưởng Y Nhiên là người không thể thay thế được trong lòng Hoắc trì Viễn, chính mình không thể làm gì được.
“Viễn Mẫn….không nên nhúng chàm….Nha đầu, ý em là ám chỉ sau này không cho phép anh chạm vào em?” Hoắc trì Viễn nhíu mi, ý vị sâu xa nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Không nên nhúng chàm!
Nghe được lời nói của Hoắc trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn lập tức sửng sốt.
Thì ra tên của bọn họ được ghép lại có nghĩa như vậy, đã thế còn quá bi ai.
Cho nên bọn họ ở bên nhau nhất định là một bi kịch sao!
Tâm trạng của Tề Mẫn Mẫn đột nhiên trùng xuống.
Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, lời nói hàm chứa ý cười:”Anh thấy quỹ GX cũng không tồi.
“Có phải quá tầm thường không? Không làm cho người ta ghi nhớ được?” Tề Mẫn Mẫn không tự tin hỏi.
Cô muốn tên của bọn họ được ghép lại với nhau, nhưng quỹ Viễn Mẫn đã bị anh bác bỏ.
“Anh thấy không hề tầm thường.” Hoắc trì Viễn cúi đầu, khi còn cách môi Tề Mẫn Mẫn có một milimet thì dừng lại, sau đó cười nói tà mị,”GX, dụ dỗ anh XXOO với em, quả là cái tên mang đầy thú tính?”
“Chú, anh thật nham hiểm!” Tề Mẫn Mẫn mặt càng ngày càng đỏ.
Cô chỉ muốn được ghép chữ cái đầu tiên từ họ của mình cùng với anh, không ngời anh lại lĩnh hội hai chữ ấy theo hướng tà ác như vậy.
“Quỹ GX! Cứ như vậy đi!” Hoắc trì Viễn thoải mái cười, cúi đầu bịt lại toàn bộ sự phản đối của Tề Mẫn Mẫn, trút xuống những cái hôn tràn nồng nhiệt tràn đầy chiếm hữu.
“Ai thèm dụ dỗ anh!” Tề Mẫn Mẫn dùng chân đá Hoắc trì Viễn.
Ý nghĩ của cô trong sánh như vậy, thế mà lại bị anh bẻ cong thành***** Hoắc trì Viễn dừng sức lưu lại dấu hôn xanh tím lên xương quai xanh của Tề Mẫn Mẫn rồi mới vừa lòng buông cô ra:”Được rồi, không đùa em nữa. Quỹ GX rất hay. Là viết tắt hai họ của chúng ta.”
“Thì ra anh cũng biết?” Tề Mẫn Mẫn trợn mắt nhìn Hoắc trì Viễn.
“Về điểm này em suy nghĩ rất cẩn thận….Hừ….” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Thế mà anh còn nói em dụ dỗ anh XX này nọ! Anh Hoắc ý!” Tề Mẫn Mẫn dùng sức nhéo tay Hoắc trì Viễn một cái, “Quá xấu xa!”
“Sức lực của em….” Hoắc trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, trên mặt không kiềm chế được sự yêu chiều,”Anh phải bồi bổ cho em thật tốt mới được. Không thể ba ngày thì hai ngày ốm được, không ngờ nhéo anh lại chẳng thấy đau tí nào.”
“Chờ em khỏi bệnh rồi, xem em phạt anh như thế nào!” Tề Mẫn Mẫn yếu ớt dựa vào người Hoắc trì Viễn. Anh vừa nói đến cô mới thấy toàn thân không có chút sức lực nào. Nhớ đến cái nhéo tay anh vừa rồi chẳng khác gì muỗi cắn.
“Luôn hoan nghênh em đến với GX.” Hoắc trì Viễn thì thầm bên tai Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc cười nói.
“Họ Hoắc kia!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt gầm nhẹ!
“Nếu không, anh sẽ đến GX em!” Hoắc trì Viễn nói xong liền cúi đầu ngậm chặt môi Tề Mẫn Mẫn.