Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 459



Chương 459

Khi cất chi phiếu vào ví tiền, Tề Mẫn Mẫn thấy xấp chi phiếu này có chút quen thuộc.

Đây không phải là thứ mình đã nhìn thấy trên bàn trà lúc rời giường sáng nay sao!

Hóa ra anh dậy sớm để chuẩn bị chi phiếu đưa cho cô.

Hoắc trì Viễn vòng tay ôm lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, cười nói bên tai cô. “Chính là chi phiếu lúc sáng. Tề Lạc đã làm xáo trộn một lần, anh quên không đưa cho em.”

Nhớ tới Tề Lạc, tâm trạng Tề Mẫn Mẫn liền trở nên không tốt. Cô cong môi nói:”Tính tình giống y xì mẹ đẻ, quyến rũ đàn ông từ trong xương tủy.”

“Chỉ cần người đàn ông của em không bị quyến rũ, em còn lo cô ta câu dẫn được ai?” Hoắc trì Viễn véo hai má Tề Mẫn Mẫn, tràn ngập tự tin nói.

Với thân phận của anh, phụ nữ vây xung quanh nhiều vô kể, người đẹp kiểu nào cũng có. Tề Lạc kia chỉ được coi như có chút nhan sắc, còn chưa đạt đến mức trung bình.

Anh tự tin sẽ không bao giờ bị Tề Lạc mê hoặc.

“Ừm. Em tin anh!” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy thắt lưng Hoắc trì Viễn, tâm tình khởi sắc.

Hoắc trì Viễn mà là loại đàn ông dễ bị câu dẫn như vậy sao!

Tối hôm qua hao tổn tam cơ diễn trò với Tề Lạc nhưng trong mắt Hoắc trì Viễn đó chỉ là trò trẻ con.

Chỉ cần không phải Hoắc trì Viễn, mục tiêu của Tề Lạc có là ai đều không sao cả.

Lấy được cái kính phù hợp rồi, Tề Mẫn Mẫn đeo lên cho Hoắc trì Viễn:”Không tồi! Vừa vặn trông như thương nhân chuyên nghiệp nhất.”

Tuy rằng Hoắc trì Viễn chỉ mặc một bộ đồ nhẹ nhàng màu xám, cũng không thể che khuất được khí chất kiêu ngạo và mạnh mẽ của anh. Với gọng kính màu đen kiểu dáng mới nhất, màu bạch kinh chân kính mắt lại làm cho người ta cảm thấy một cảm giác trầm ổn thong dong. Hoắc trì Viễn chính là từ khuôn mặt trang bìa của các tạp chí đi lên trở thành thành phần tinh anh của xã hội.

Chẳng qua, anh giống như thường xuyên lên trang bìa tạp chí vậy.

“Giống?” Hoắc trì Viễn nhíu mi một chút. Chỉ giống thôi sao? Vốn dĩ đúng là như vậy mà! Nếu anh không do dự nói mình là thương nhân chuyên nghiệp nhất, e rằng A thị tìm không ra thanh niên trẻ nào đầy hứa hẹn thứ hai!

“Giống thật mà.” Tề Mẫn Mẫn cười nghịch ngợm chạy đi. Cô sẽ không thừa nhận rằng anh rất tuấn tú, rất mê người.

Hoắc trì Viễn nhanh chóng đuổi theo, nắm chặt lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn, đưa cô ra bãi đỗ xe.

Ngồi trên xe rồi, Hoắc trì Viễn lấy ví tiền ra, lấy ra một tệp chi phiếu thật dày đưa cho Tề Mẫn Mẫn:”Tiền tiêu vặt. Tiền xe, tiền cơm, em tùy thời điểm mà dùng.”

“Nhiều như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn có chút khoa trương nói,”Một tháng em cũng tiêu không hết.”

“Tiêu không hết có thể tiết kiệm. Anh cũng không ngại đưa két sắt cho em.” Hoắc trì Viễn nửa đùa nửa thật nót.

“Chủ ý này rất hay! Chờ em tích góp lại mua nhà, sau này sống một mình rồi không lo không có nhà để về” Tề Mẫn Mẫn quơ quơ đống tiền mặt trong tay, đắc ý cười nói.

“Chắc phải tận mười mấy năm. Chúng ta sớm đã thành vợ chồng già, con cháu đầy đàn, em còn có thể bỏ anh ra ở riêng sao?” Hoắc trì Viễn cụng trán vào trán Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc cười hỏi.

“Ai muốn sinh..” Tề Mẫn Mẫn mặt đỏ bừng. Cô không thể kiềm chế tưởng tưởng ra khung cảnh Hoắc trì Viễn nói đến, hai người bọn họ muốn gần gũi nhưng lại bị một đám trẻ phá cửa phòng, nhảy lên giường bọn họ, làm cô và Hoắc trì Viễn lùi ra hai đầu giường, Hoắc trì Viễn dù phẫn nộ cũng không làm gì được. Đúng là thú vị! Nghĩ đi nghĩ lại cô lại xì ra cười rộ lên.

Hoắc trì Viễn mạnh mẽ ngậm lấy môi cô, cắn nuốt hết cái tươi cười nghịch ngợm của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.