Chương 467
”Bé con, gọi điện thoại cho cha vợ hỏi một chút xem ngày mai có được hay không, nếu rảnh thì hai nhà gặp mặt. Hoắc trì Viễn dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay Tề Mẫn Mẫn, giọng nói trầm thấp.
”Vâng!” Tề Mẫn Mẫn kích động khóc thành tiếng.
Cô không giám hy vọng một hạnh phúc xa vời như vậy, hôm nay đột nhiên hoàn toàn có được rồi.
Cô gắt gao níu chặt vạt áo trước ngực anh, trong lúc hưng phấn nước mắt toàn bộ chùi lên áo anh.
”Đừng khóc! Khóc sưng mắt lên rồi làm sao còn có thể làm một cô dâu xinh đẹp nữa?” Hoắc trì Viễn nâng gương mặt Tề Mẫn Mẫn lên, nhẹ nhàng xoa hai mắt nhòe lệ của cô.
Nước mắt Tề Mẫn Mẫn bởi vì Hoắc trì Viễn nói mà càng rơi nhiều hơn. Cô một bên lau nước mắt một bên lộ ra kiên cường, tươi cười nói: “Em không khóc!”
Hoắc trì Viễn sủng nịch nhìn hốc mắt sưng đỏ của Tề Mẫn Mẫn, từ từ cúi đầu, hôn lên những giọt nước mắt của cô.
…
”Đứng dậy! Để em nhìn xem!” Hoắc Tương đẩy Hoắc Nhiên ra, nằm úp sấp ở trên sân thượng, thân thể vươn ra ngoài cố dò xét, nhìn thấy hai người ngồi trên xích đu trong sân, khóe miệng lập tức nở nụ cười sung sướng nói.”Anh hai, nhìn thấy anh cả cùng chị dâu nhỏ hạnh phúc như vậy, có phải anh cũng rất hâm mộ hay không?”
”Anh còn nhiều phụ nữ hơn so với anh cả. Anh ấy hẳn mới là người nên hâm mộ anh mới đúng!” Hoắc Nhiên dựa vào lan can, không kềm chế được cười nói.
”Anh gọi là kết giao bừa bãi, không gọi tình yêu. Anh chừng nào thì tìm được một người yêu thương thật lòng thì lúc đấy em mới phục anh!” Hoắc Tương bĩu môi nhìn Hoắc Nhiên, khinh thường hừ một tiếng.
”Em nói anh?” Hoắc Nhiên đứng thẳng dậy, bất mãn nhướng mày kiếm, “Được! Anh sẽ tìm cho em xem!”
”Em thật không thể tin được anh sẽ biết cái gì gọi là tình yêu.” Hoắc Tương nhìn anh hai, cố ý nói khích anh.
Cô là người hiểu anh hai nhất, nhìn thì giống như hoa hoa công tử, chỉ biết chơi đùa người khác, kỳ thật chính là vì bị mối tình đầu làm tổn thương mà không giám giao ra nhiệt tình của mình. Cô hi vọng anh cả hạnh phúc một lần nữa sẽ cho anh hai dũng khí…
”Anh không phải là không hiểu, chỉ là không muốn vì một thân cây mà buông tha cả khu rừng.” Hoắc Nhiên hơi hất mày.
”Anh hai, cô ta không có mắt không có nghĩa là tất cả con gái trên thế giới này đều không có mắt.Anh rồi cũng sẽ gặp được công chúa của cuộc đời anh.” Hoắc Tương dùng sức vỗ vỗ bả vai Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên rõ ràng sửng sốt một phen: “Em làm sao mà biết cô ấy?”
”Anh hai, anh đã quên em làm gì sao? Em am hiểu nhất chính là phân tích lòng người.”Hoắc Tương nói xong, liền vẫy tay với Hoắc Nhiên, hai tay tiện đút túi váy, tiêu sái đi ra ngoài.
Hoắc Nhiên trầm mặc xoay người, vịn lan can ngẩng đầu nhìn chân trời phía xa xa, trong mắt lộ ra chút phiền muộn không rõ.
Tám năm trước, cô đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, khiến cho anh thất tình cũng không giám thừa nhận. Sinh viên danh tiếng tài giỏi của đại học y vậy mà không hiểu vì lý do gì liền bị người ta vất bỏ…
Sau khi quyết định ngày kết hôn, Tề Mẫn Mẫn bị bà nội Hoắc và Hoắc Tương vây quanh, bàn chuyện hôn lễ. Cô thấy Hoắc trì Viễn đang chơi cờ với Hoắc Hoài Lễ, cảm thấy bất đắc dĩ chu miệng nhỏ lên.
Hóa ra, kết hôn lại phải làm nhiều việc như vậy. Nghe Hoắc Tương kể phải chuẩn bị giáo đường, tiệc rượu rồi bờ biển. Ít nhất phải thay 20 bộ váy, không phải cô sẽ mệt chết sao!
Có thể không làm hay không!