Chương 476
Anh vậy mà cũng ăn cơm ở đây.
Đối phương cũng thấy cô. Cô khẩn trương cúi đầu, không cười nói lớn tiếng nữa.
Tề Mẫn Mẫn tò mò nhìn qua, phát hiện một người đàn ông đang nhìn về bên này, hướng về Hoắc Tương.
Bọn họ quen nhau!
“Chị Tương, người kia…” Tề Mẫn Mẫn có chút tò mò. Người đàn ông kia có vẻ là thành xã hội tinh anh, khí chất tỏa ra có vài phần giống Hoắc trì Viễn.
“Nhanh gọi cơm đi! Em sắp đói chết rồi!” Hoắc Tương không trả lời Tề Mẫn Mẫn, chuyển đề tài.
Hoắc trì Viễn con ngươi không gợn sóng thản nhiên đảo mắt qua người đàn ông kia, khóe môi mỏng nhếch lên một chút.
Nếu không nhìn lầm, đó là người bọn họ tình cờ gặp trong tiệm áo cưới.
Một người chuẩn bị kết hôn.
Anh lặng lẽ nhìn thoáng qua em gái mình.
Nhà họ Hoắc bọn họ chỉ có một công chúa bảo bối, cho nên nếu em rể tương lai phải qua được cửa của anh. Người đàn ông trong tiệm áo cưới kia dù có đẹp trai thế nào cũng không đủ tư cách.
Anh không biết có nên tận dụng quan hệ bạn bè, giới thiệu một người nào đó cho em gái không!
Sau khi quyết định rồi, anh thoải mái tươi cười, bắt đầu gọi cơm.
Ninh Hạo đi vào nhà hàng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh họ đang nhàn nhã uống rượi vang bên cửa sổ, liền đi đến ngồi xuống:”Anh họ, mọi người chắc chờ em một lúc lâu rồi?”
Tần Viễn Chu nho nhã cười lắc đầu:”Anh cũng vừa mới đến.”
“Em nghe mẹ nó anh được điều đến B Thị, sao lại rảnh rỗi về đây?” Ninh Hạo quan tâm hỏi.
“Bị bắt trở về kết hôn.” Tần Viễn Chu bất đắc dĩ cười cười.
“Cậu mợ bắt an kết hôn? Đối tượng là ai?” Ninh Hạo có chút kinh ngạc.
“Con gái của Trần XX phó trưởng phòng bộ GF.” Tân Viễn Chu uống thêm một ngụm rượu vang, bình tĩnh nói.
“Anh yêu cô ta sao?”
“Yêu? Ninh Hạo, em quá ngây thơ rồi!” Ánh mắt Tần Viễn Chu không kiềm lòng được hướng về phía cô gái đang vùi đầu ăn ở góc kia, sau vài giây lại chuyển sang chỗ khác.
“Anh có thể đấu tranh mà!” Ninh Hạo có chút lo lắng. Anh tuy kém anh họ Viễn Chu mười mấy tuổi, nhưng rất thân thiết với nhau. Anh hi vọng anh họ có thể kết hôn vì tình yêu.
“Gia đình chúng ta đã bao giờ cho phép em tự do yêu đương?” Ánh mắt Tần Viễn Chu có chút phức tạp. Anh chưa từng chủ động đi yêu một người con gái, bởi vì anh biết hôn nhân vốn không phải do mình làm chủ, trừ phi anh không theo nghiệp chính trị.
Ninh Hạo nghe được lời nói của Tần Viễn Chu, trong đầu có chút sáng tỏ:”Cho nên em mới không muốn vào giới chính trị. Em sẽ không vì ý muốn của người lớn mà hy sinh tình yêu.”
“Anh là người kế thừa, muốn buông xuôi..Rất khó!
Anh vừa được điều đến B thị, nền tảng không vững, cậu mợ em sợ anh bị người khác xa lánh.” Tâm trạng Tần Viễn Chu có chút nặng nề. Anh đột nhiên nhận ra thuận theo cha mẹ dường như là một sai lầm.