Chương 502
Hoắc trì Viễn cảm thấy bất đắc dĩ theo sát sau lưng Tề Mẫn Mẫn đi ra khỏi phòng.
Bọn họ còn chưa đến cầu thang đã nghe thấy tiếng nói đằng sau.
”Anh rể, tại sao anh lại đến đây?” Tề Lạc chạy đến trước mặt Hoắc trì Viễn, tò mò hỏi.
Hoắc trì Viễn nghiêm mặt, lạnh nhạt trả lời: “Tôi đến đón chị cô đi học!”
Tề Mẫn Mẫn chột dạ cắn môn cố nén cười.
Hoắc trì Viễn cũng sợ bị người khác biết được hôm qua qua đêm trong phòng cô sao?
”Anh rể vừa đến sao?” Tề Lạc nhìn Hoắc trì Viễn từ trên xuống dưới.
Hoắc trì Viễn ho khan một tiếng, lạnh giọng nói: “Vừa đến!”
Tề Lạc dựa vào vách tường, cười không có ý tốt quan sát Hoắc trì Viễn: “Tại sao em cảm thấy anh rể mặc bộ này hai ngày rồi? Quần áo toàn nếp nhăn!”
”Dì giúp việc nghỉ, không ai giặt cho tôi! Hơn nữa cũng không bẩn, tôi mặc hai ngày liền không được sao?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói xong nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn xuống lầu.
Tề Mẫn Mẫn cố nén cười, bước nhanh theo Hoắc trì Viễn. Sau khi ngồi vào Maybach, cô không thể kìm nén ôm bụng cười to:“Chú à, chú…… danh dự của chú…… sắp không giữ được rồi!”
”Còn không phải do em sao?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng lườm Tề Mẫn Mẫn một cái, khởi động xe, Đêm qua, anh lại ‘gây chuyện, hành hung’ tại Tề gia, nếu như bị Tề Bằng Trình bắt được quả thật cũng có chút ít xấu hổ. Nhưng anh chắc chắn không thừa nhận.
”Tại sao lại do em chứ?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
”Tối hôm qua là em để đàn ông vào phòng!” Hoắc trì Viễn xụ mặt, liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái.
”Cũng không phải người đàn ông xa lạ nào mà!” Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay Hoắc trì Viễn, cười khẽ.
Hoắc trì Viễn cúi đầu, hôn lên đầu Tề Mẫn Mẫn, rốt cuộc cũng để lộ ý cười.
”Chú à, vừa rồi anh có để ý đến thái độ của Tề Lạc không? Đúng là không cam lòng nha!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói. Bị Hoắc trì Viễn đáp trả lại, Tề Lạc hoàn toàn không biết nói thêm gì. Miệng há to, vẻ mặt buồn bực và không cam lòng. Lúc cô đi ngang qua Tề Lạc, đã nhìn rõ biểu cảm phong pohus như diễn viên của Tề Lạc. Thực đáng đời! Tề Lạc nên có một người như Hoắc trì Viễn trừng trị cô ta.
”Người không liên quan! Không muốn nhìn!” Hoắc trì Viễn vừa lái xe, vừa trả lời.
”Cô ta là em vợ anh nha! Sao lại có thể không liên quan gì!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm ngẩng đầu, cười nhìn Hoắc trì Viễn. Sau đó, dùng giọng điệu của Tề Lạc hỏi: “Anh rể, có một cô em vợ xinh đẹp như thế này anh không thấy động lòng sao?”
Hoắc trì Viễn cúi đầu, cắn lên chóp mũi Tề Mẫn Mẫn, cười mị hoặc: “Nếu như anh động lòng không phải em sẽ khóc sao?”
”Chơi chẳng vui gì cả!” Tề Mẫn Mẫn buông cánh tay Hoắc trì Viễn ra, về chỗ ngồi của mình.
Hoắc trì Viễn vươn bàn tay to, dùng lực vò tóc Tề Mẫn Mẫn.
”Hoắc trì Viễn…… “ Tề Mẫn Mẫn cắn ngón tay, nghiêng đầu nhìn Hoắc trì Viễn, vẻ mặt nghiêm túc.
”Uhm, hử?” Hoắc trì Viễn hơn lên giọng, khó hiểu nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái.
”Từ nhỏ, Tề Mẫn Mẫn đã thích cướp đoạt mọi thứ từ em. Em cảm thấy rất sợ.
Nếu chỉ cần tiền có thể mua được thì bị cô ta đoạt cũng không sao. Nhưng anh thì không được!” Tề Mẫn Mẫn cực kỳ nghiêm túc nói.
Hoắc trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, vừa vuốt ve đầu cô, vừa trịnh trọng thề:“Nhóc con, tin tưởng anh! Cũng tin tưởng vào bản thân. Trái tim anh rất nhỏ, không đủ để chứa người nữa đâu!”
Tề Mẫn Mẫn nắm chặt áo Hoắc trì Viễn, tâm trạng cực kỳ phức tạp vừa vui vừa buồn.
Anh nói trái tim anh rất nhỏ, cô tin điều này. Nhưng mà cô không biết trái tim anh không chỉ giành riêng cho cô, còn có Tưởng Y Nhiên. Mà cô không có tư cách để đi tranh đoạt với Tưởng Y Nhiên.
Nhìn bầu trời dần trở lên sáng, Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhớ tới hôm nay là thứ hai, cô lo lắng ngẩng đầu, kết quả đụng trúng cằm Hoắc trì Viễn, đau đến ôm đầu giải thích với anh: “Thực xin lỗi! Anh có bị đau không?”