Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 512



Chương 512

“Ngậm miệng!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt che môi Hoắc trì Viễn.

Khi nào thì anh trở nên như vậy?

Cái mặt tổng giám đốc lạnh lùng như thế nào biến thành người đàn ông tà ác rồi hả?

“Ăn no không phải ăn no kia?” Hoắc trì Viễn cắt một miếng bò bít tết, xấu xa cười nói. Nhìn thấy mặt cô đỏ như mây lúc chạng vạng, anh quyết định không đùa cô nữa, chuyên chú ăn uống, thi thoảng lại đút cho Tề Mẫn Mẫn một miếng, mãi đến khi cô kêu lên đã cực kỳ no bụng, anh mới không đút cô nữa.

Nếm qua cơm trưa, Hoắc trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, đặt tới trên sofa trong phòng khách, nằm lên chân cô: “Đau đầu quá, giúp anh mát xa một chút.”

“Cho anh một đêm không ngủ được, ra sức lăn qua lăn lại em!” Tề Mẫn Mẫn nói đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hai tay lại không tự chủ được nhẹ nhàng mát xa.

Hoắc trì Viễn hưởng thụ nhắm chặt mắt lại: “Thoải mái! Tay nghề của em rất tuyệt!”

“Nếu như về sau không lăn qua lăn lại em, mỗi ngày em đều đấm bóp cho anh.”

Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói: “Em rất đáng yêu đúng không? Đồng ý đi?”

“Mơ tưởng!” Hoắc trì Viễn mở mắt ra trong phút chốc, rét lạnh nói. Đời này của cô đừng hòng thoát khỏi anh, anh đối với cô đã bị nghiện rồi, mê muội!

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, nổi lên ngại ngùng.

“Em nên cao hứng, anh chỉ muốn em!” Hoắc trì Viễn sâu xa khó hiệu nhìn môi cô.

Tề Mẫn Mẫn chu miệng nhỏ, không hề phản bác Hoắc trì Viễn. Nếu anh có người khác ở bên ngoài, cô nhất định sẽ khóc nhè, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Nhưng căn bản cô không ứng phó được với sự triền miên cả đêm của anh.

Cô lấy lòng mát xa cho anh, dùng ngữ khí thương lượng nói: “Cúng ta có thể thương lượng không?”

“Cái gì?” Hoắc trì Viễn không hiểu nhìn cô.

“Một ngày chúng ta chỉ làm một lần, có được không?” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng một ngón tay lên, nhút nhát hỏi.

“Anh không bệnh!” Hoắc trì Viễn trừng mắt nhìn cô.

Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nói thêm: “hai lần.”

Đang nhìn đến ánh mắt rét lạnh của anh, cô nhút nhát bỏ thêm một ngón tay: “Em hy sinh một chút, ba laanf1”

Hoắc trì Viễn tách mười ngón tay của Tề Mẫn Mẫn ra, khí phách nói: “không làm đủ hết mười ngón tay, anh sẽ không tha cho em?”

“Mười lần?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc trừng mắt.

Mười lần?

Mười lần cô sẽ hỏng mất Tha cho cô đi!

Bà nội Hoắc nằm trên giường, nói với con trai đang châm cứu cho mình:”Bữa tối liên hoan đã chuẩn bị xong chưa? Hoắc Nhiên và Chu Cầm đã mời hết nhà thông gia chưa? Bao nhiêu túi quà? Lần đầu chính thức gặp mặt, đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa.”

“Mẹ, tất cả đều được bố trí rất tốt rồi, mẹ không cần để tâm quá. Quà cưới là đích thân Tiểu Viễn gọi, chắc chắn nó sẽ không thất lễ đâu.” Hoắc Hoài Lễ châm kim vào đầu gối mẹ mình, sau đó nhẹ nhàng miết cây kim, kích thích giây thần kinh mẫn cảm.

“Tiểu Viễn gói thì mẹ an tâm. Nó thương vợ như vậy, không thể thiếu được.” Bà nội Hoắc hài lòng nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.