Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 514



Chương 514

“Không ai có thể nhìn thấy ở đây đâu!” Hoắc trì Viễn cười nói.

Tuy là bể bơi lộ thiên nhưng lúc thiết kế cũng có tính đến sự riêng tư. Cho nên cho dù ở những khu nhà cao tầng nhìn sang chỉ thấy có bể bơi được bao phủ cây cối xung quanh không thể nào thấy người trong bể bơi này.

Anh cũng không phải là người ‘cuồng lộ’ nha!

”Tại sao anh biết?” Tề Mẫn Mẫn không tin nhìn xung quanh. Theo cô, quả thật từ xa nhìn thấy chỉ có thể thấy được bể bơi được cây cối che phủ, dường như khá kín đáo.

”Yên tâm, có anh chắn rồi, sẽ không khiến em bị lộ đâu!” Hoắc trì Viễn giữ tay Hoắc trì Viễn, vùi mặt vào xương quai xanh của cô, giọng nói đầy mị lực.

”Đừng mà!” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên lặn xuống, cười trốn khỏi Hoắc trì Viễn, nhanh chóng bơi đi.

Hoắc trì Viễn xoay người, thấy Tề Mẫn Mẫn giống như người cá bơi trong nước cũng không đuổi theo ngay mà dựa vào bể bơi thưởng thức cảnh sắc cô vô tình để lộ ra.

Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm làm mặt quỷ với Hoắc trì Viễn, xoay người bơi về phía bên kia bể bơi.

Cô vừa định lên bờ đã bị Hoắc trì Viễn kéo xuống nước lần nữa.

Hai người trêu chọc nhau ở trong bể bơi một lúc lâu.

Hoắc trì Viễn bắt được Tề Mẫn Mẫn, ở dưới nước hôn môi cô thật lâu……

Sau khi nổi lên, Tề Mẫn Mẫn vừa cố gắng hít thở, vừa đẩy Hoắc trì Viễn: “Đủ rồi!”

Cô không thể thở được, làm gì có ai có thể nín thở lâu như vậy.

Giọng Hoắc trì Viễn khàn khàn: “Không đủ!”

Tề Mẫn Mẫn chỉ đành ôm lấy cổ Hoắc trì Viễn, cùng anh chìm nổi trong nước……

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt hành động của hai người, Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt đẩy đẩy Hoắc trì Viễn: “Điện thoại kìa!”

Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn bơi tới bên thành bể bơi, lấy điện thoại, ấn nút nghe.

”Tiểu Viễn, bà cùng ba mẹ con đã đến Hilton rồi, khi nào hai đứa qua?”

”Chúng con sẽ đến muộn một chút!” Hoắc trì Viễn không suy nghĩ gì, lập tức trả lời.

”Lần đầu tiên gặp mặt thông gia, con đừng đến muộn.” Bà nội Hoắc lạnh mặt nói.

”Con biết! Con sẽ cố gắng!” Hoắc trì Viễn vừa định cúp điện thoại, đã nghe thấy giọng nói của Hoắc Nhiên trệu chọc.

”Anh, em biết tiểu biệt thắng tân hôn nhưng mà anh cũng nên tiết chế một chút!”

Khuôn mặt Hoắc trì Viễn lạnh lại, lập tức cúp điện thoại, sau đó bất mãn lẩm bẩm: “Thằng nhóc thối này!”

Tề Mẫn Mẫn đẩy đẩy Hoắc trì Viễn, nhẹ nhàng nói: “Hoắc trì Viễn, chúng ta nhanh đi thay quần áo đi! Ba mẹ chắc đến nhà hàng rồi, chúng ta còn chưa đi đó!”

”Cứ để họ chờ một lúc đi!” Hoắc trì Viễn ném điện thoại lên cạnh bể bơi.

Hồi lâu sau, lúc Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn lên bờ, Tề Mẫn Mẫn đã không còn chút sức lực nào chỉ có thể trừng to đôi mắt xinh đẹp, oán hận cắn răng.

Hoắc trì Viễn lấy áo tắm, chùm Tề Mẫn Mẫn lại, ôm cô lên lầu.

”Đừng tức giận nữa! Lần sau anh nhất định sẽ tiết chế hơn!” Hoắc trì Viễn vừa choàng áo cho Tề Mẫn Mẫn, vừa dỗ cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.