Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 515



Chương 515

”Không tin anh nữa!” Tề Mẫn Mẫn xụ mặt, bất mãn nói.

Hoắc trì Viễn cười hì hì một tiếng. Anh và Tề Mẫn Mẫn cùng ngã xuống giường, hôn lên môi cô: “Anh cũng không thể tin được. Đều tại em quá đẹp!”

Tề Mẫn Mẫn đá Hoắc trì Viễn, thẹn thùng quát: “Vẫn còn đè em sao?”

”Được rồi! Lỗi tại anh!” Hoắc trì Viễn cắn nhẹ một cái lên đầu vai Tề Mẫn Mẫn, thỏa mãn đứng dậy đồng thời kéo cô đứng dậy, giúp cô kéo khóa váy, rồi ôm cô đứng trước gương, vừa hôn vành tai cô: “Đẹp quá!”

”Ngứa!” Tề Mẫn Mẫn rụt cổ lại, né tránh nụ hôn của Hoắc trì Viễn. “Đừng nháo nữa, tất cả mọi người đang chờ chúng ta!”

”Nhân vật chính còn chưa xuất hiện, bọn họ không dám gọi đồ đâu!” Hoắc trì Viễn cười nói. Anh thích nhìn vẻ xinh đẹp của cô, thích nhìn vẻ khó xử của cô dưới thân anh.

Hoắc Hoài Lễ cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, cũng đã sáu giờ rồi, Hoắc trì Viễn đến giờ này còn chưa thấy xuất hiện, ông hơi nhíu mày.

Chu Cầm ở dưới bàn vỗ vỗ tay ông: “Tiểu Viễn nói lập tức sẽ đến mà.”

”Bên thông gia cũng sắp đến rồi, bọn nhỏ sao giờ này còn chưa đến? Để cho Tề Bằng Trình nhìn thấy còn tưởng là tôi không biết cách dạy con.” Hoắc Hoài Lễ bất mãn nói.

”Ba, điểm này thì ba không cần lo lắng. Con đoán chừng chú Tề còn cảm thấy vui mừng không hết ấy. Anh con đến muộn chứng tỏ tình cảm giữa bọn họ rất tốt.” Hoắc Nhiên không nén được cười nói.

Bà nội Hoắc yêu thương lườm Hoắc Nhiên một cái: “Con làm sao mà biết được!”

”Anh con là ai a? Soái ca của bệnh viện XX, cái khác có thể không hiểu, nhưng cái này thì có thể chắn chắn.” Hoắc Tương bắt lấy cơ hội bắt đầu chế nhạo Hoắc Nhiên.

Đúng lúc này, Tề Bằng Trình dẫn vợ cùng con gái đi tới. Ông vừa vào cửa, liền đi đến trước mặt bà nội Hoắc, lễ phép nói: “Ngài hẳn là phu nhân Cố gia đi? Con là Tề Bằng Trình, ba của Tề Mẫn Mẫn.”

Bà nội Hoắc cười nói: “Tề Mẫn Mẫn là đứa bé đáng yêu, người một nhà chúng ta đều rất thích con bé.Ông thông gia, ông cũng thật biết cách dưỡng dục con cái.”

Tề Bằng Trình vui mừng nở nụ cười: “Tề Mẫn Mẫn đáng yêu thiện lương là giống mẹ con bé, thật đáng tiếc bà ấy mất sớm, con bé lại được con yêu chiều mà sinh hư, vẫn mong nhà thông gia bên này có thể bao dung hơn một chút”

”Tôi lại không thấy như thế! Con bé là một đứa trẻ rất ngoan a.” Bà nội Hoắc hiền lành cười nói.

Dương Nguyệt Quyên đưa tới trước mặt bà nội Hoắc một chiếc hộp: “Bà nội, con biết cái gì bà cũng không thiếu, nên cũng không biết phải mua cái gì cho tốt. Đây coi như một chút tâm ý của gia đình con ạ.”

”Bột Linh chi? Đồ tốt! Bên thông gia cũng thật có tâm rồi.” Bà nội Hoắc cười tiếp nhận hộp quà.

Hoắc Hoài Lễ tiến lên, cùng Tề Bằng Trình bắt tay: “Ông Tề, bà Tề, mời ngồi.”

Tề Lạc từ phía sau lưng mẹ tiến lên, cùng mọi người chào hỏi: “Bà nội, cô, chú, anh hai, chị ba, mọi người khỏe, con là Tề Lạc.”

”Ngồi đi!” Bà nội Hoắc khách khí khẽ giơ tay, ý bảo Tề Lạc tự tìm chỗ ngồi xuống.

Tề Lạc nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Hoắc Nhiên còn trống liền ngồi xuống, lấy lòng cười nói: “Anh hai Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Hoắc Nhiên ném qua cho Tề Lạc một nụ cười giả tạo, gật đầu một cái, liền không thèm để ý đến Tề Lạc, cúi đầu nghịch điện thoại của mình.

”Anh hai Cố, anh xem cái gì vậy?” Tề Lạc tò mò dựa sát qua.

”Nhắn tin cùng đồng nghiệp đổi ca.” Hoắc Nhiên lập tức thu điện thoại lại, đề phòng nhìn Tề Lạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.