Chương 524
Hơn một tháng này cô oan ức đều không nói với người khác, quật cường nuốt nước mắt xuống, cười đến sáng lạn.
Hoắc trì Viễn đã thấy nước mắt của cô, lập tức đau lòng ngồi dậy. anh cầm ipad, đưa ngón tay đến mặt cô, xuyên qua màn hình lau nước mắt cho cô: “Nha đầu, đừng khóc! Đều là lỗi của anh!”
“Chúng ta không có lỗi, là vận mệnh sai lầm rồi.” Tề Mẫn Mẫn thương tâm lau nước mắt.
“anh đi tìm em!” Hoắc trì Viễn đau lòng không biết làm sao. Anh đặt ipad đến đầu giường, mở tủ quần áo lấy một bộ quần áo hưu nhàn mặc lên, rồi chạy đi.
Tuy đã là đêm khuya, nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều xe, Hoắc trì Viễn bắt đầu oán hận thành phố A phồn hoa. Đèn đỏ, anh sốt ruột vỗ tay lái.
Hiện tại 1 phút đối với anh cũng là chậm, hận không thể có một đôi cánh để bay đến bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.
Anh muốn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, thay cô lau nước mắt.
Nhìn đèn đỏ chói mắt, anh thật muốn tìm một khẩu súng để bắn nát nó, sau đó đi tiếp.
Rốt cuộc cũng hết đèn đỏ, anh lập tức nhấn mạnh chân ga, vội vàng đi tiếp.
Tề Mẫn Mẫn khoác áo khoác đứng ở ban công, trong tay nắm di động, tâm tình mâu thuẫn nhìn cửa lớn.
Lúc Maybach xuất hiện ở ngoài cửa lớn thì cô lập tức xoay người chạy xuống lầu.
Hoắc trì Viễn thật sự chạy đến đây!
Cô nhớ… muốn ôm anh!
Cô mở cửa lớn ra, nhào vào trong lòng Hoắc trì Viễn: “Chú!”
Hoắc trì Viễn khóa cửa xe, nâng người cô lên, vội vàng hôn lên nước mắt trên mặt cô: “Nha đầu đừng khóc, anh đến rồi!”
“Không được bỏ lại em mà không để ý đến! Em sẽ chết mất, cõi lòng em sẽ tan nát mà chết!” Tề Mẫn Mẫn chảy nước mắt, ôm chặt cổ anh nói.
“Anh thề!” Hoắc trì Viễn chua xót ôm cô nói: “Đừng khóc, lòng anh cũng đau lắm.”
Tề Mẫn Mẫn ghé vào trong lòng Hoắc trì Viễn, chậm rãi ngừng khóc.
Hoắc trì Viễn nâng mông cô lên, ôm cô đi vào trong nhà, không quấy rầy người khác, lặng lẽ lên lầu.
Đứng ở trên hành lang, Hoắc trì Viễn khàn khàn nói: “Nha đầu, phòng thế nào.”
Tề Mẫn Mẫn nói với Hoắc trì Viễn vào một cánh cửa: “Này đang lúc.”
Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng mở cửa, ôm cô đi vào.
Đặt cô đến trên giường, anh liền lên trên người cô, nụ hôn rơi xuống liên tiếp: “Nha đầu, đều là lỗi của anh, em tức giận thì đánh anh đi.”
Tề Mẫn Mẫn ôm cổ anh, nước mắt vẫn còn, vui vẻ cười rộ lên: “Luyến tiếc.”
“Anh giúp em.” Hoắc trì Viễn kéo cổ tay cô, vỗ mặt mình. Không phải cố làm ra vẻ, mà là thật sự đánh. Rất anh trên mặt anh liền xuất hiện một mảnh sưng đỏ.
Tề Mẫn Mẫn thấy mặt anh đỏ lên thì đau lòng dùng sức rút tay ra: “Đừng đánh! Em sẽ đau lòng.”
Hoắc trì Viễn gắt gao ôm lấy cô, âm thanh khàn khàn nói: “Nha đầu, chúng ta quên mất, một lần nữa bắt đầu.”
Tề Mẫn Mẫn cảm động không ngừng gật đầu.
“Tại sao lại khóc?” Hoắc trì Viễn hôn lên mặt cô, đau lòng nói.