Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 531



Chương 531

”Tôi thích chiếm! Thế nào? Tôi là hoa chưa chủ, cũng không giống cậu, đã có chủ lại còn vẫn muốn hồng hạnh vượt tường!” Hạ Minh Minh âm trầm cười lạnh nói.

Tề Mẫn Mẫn tức giận, một tay kéo Hạ Minh Minh đến: “Cậu nói ai hồng hạnh vượt tường?”

Ninh Hạo thấy thế, lập tức đứng lên đem hai người tách ra. Cậu lạnh nhạt nói với Hạ Minh Minh: “Hạ Minh Minh, đề này hôm qua thầy giáo cũng đã giải thích trước lớp, nếu cậu vẫn không hiểu, tôi có thể cho cậu mượn vở. Tề Mẫn Mẫn, ngồi xuống!”

Tề Mẫn Mẫn làm mặt quỷ đối với Hạ Minh Minh, gạt đối phương qua một bên, ngồi vào chỗ của mình.

Hạ Minh Minh xấu hổ kéo ý phục, không cam lòng nói với Ninh Hạo: “Vậy tớ cảm ơn cậu trước, lớp trưởng. Chờ tớ chép xong liền trả lại vở cho cậu.”

”Không vội.” Sau khi Ninh Hạo đưa vở cho Hạ Minh Minh, liền nghiêm mặt ngồi xuống.

Hạ Minh Minh căm tức trừng mắt nhìn bóng lưng Tề Mẫn Mẫn một cái, hận không thể lấy dao rạch mặt cô.

Ninh Hạo thật sự là bị mù nên mới thích Tề Mẫn Mẫn! Khuôn mặt cô ta không phải cũng chỉ có chút thanh thuần, dáng người cũng tốt hơn một chút thôi sao?

“Cảm mạo thế nào?” Ninh Hạo quan tâm thấp giọng hỏi Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn gật đầu: “Cám ơn lớp trưởng quan tâm, chỉ là đột nhiên bị bệnh, thi giữa kỳ vẫn được.”

“Đừng đặt nặng thành tích lần này.” Ninh Hạo thanh nhã cười nói. Sức khỏE Tề Mẫn Mẫn tốt, anh an tâm. Ngày đó có cuộc thi cô đột nhiên té xỉu dọa anh, hai ngày này anh lo lắng đế mức ăn không ngon ngủ không yên, nhưng vừa rồ không có tư cách đi qua thăm cô, thật sự vội vàng muốn chết.

“Ừ, thi vào trường cao đẳng không thể nổi.” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh le lưỡi.

“Sao có thể như vậy?” Ninh Hạo cũng cười rộ lên.

Nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau, Hạ Minh cầm com-pa, hung hăng đâm lên giấy cho hả giận.

Vương Giai Tuệ dựa vào bên tai Hạ minh, thấp giọng nói mấy câu, Hạ Minh lập tức đổi giận thành cười.

Thành tích thi thử giữa kỳ so ra, Ninh Hạo đứng đầu, Tề Mẫn Mẫn đặc biệt cao hứng thay anh. Ninh Hạo có thành tích có thể thi đậu trung học D, ai biết lúc anh thi lại có chút sai lầm, tiếc nuối vào học trường này. Tuy rằng trường của bọn họ cũng không tồi, nhưng so với D vẫn kém vài bậc.

Hy vọng thi vào trường cao đẳng, Ninh Hạo có thể bình tĩnh phát huy, thi đậu trường đại học Q mà anh mở ước.

Chủ nhiệm ở lớp nói đến tên Tề Mẫn Mẫn, cố ý nhìn cô mọt cái: “Tề Mẫn Mẫn, cảm mạo thế nào?”

Tề Mẫn Mẫn chạy nhanh đứng lên, báo cáo với giáo viên: “Toàn bộ đều tốt, cám ơn sự quan tâm của cô.”

Chủ nhiệm lớp để cho Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống, săn sóc nói: “Thành tích lần này không cần để trong lòng. Lần sau cố gắng.”

Tề Mẫn Mẫn gật đầu, cô không nghĩ tới giáo viên còn biết an ủi người khác.

“Mình giúp cậu chép lại bài thi, có rảnh làm lại một chút, để biết được trình độ thật của mình.” Ninh Hạo đưa cho cô.

Tề Mẫn Mẫn cảm động.

Cô nghĩ đến giáo viên nghiêm khắc, phê bình những người khác cũng không lưu tình, thậm chí có thể hình dung thành không tốt, không nghĩ tới giáo viên cũng có vẻ ấm áp chăm sóc như vậy.

Buổi chiều lúc lên lớp tự học, Tề Mẫn Mẫn lấy bài thi ra xem, nghiêm túc làm lại.

Mặc dù Ninh Hạo đang làm bài tập, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghiêng đầu sang chỗ khác liếc cô một cái. Thấy cô cắn đầu bút, dường như đang gặp bài khó thì quan tâm thấp giọng hỏi: “Có cần mình giúp không?”

Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, ngọt ngào nói: “Không cần, mình muốn tự làm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.