Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 547



Chương 547

“Mẹ thử xem đi. Hoắc tổng phát lương ba tháng, đủ cho chúng ta duy trì một thời gian ngắn.” Lý Á Lệ không đành lòng trách con gái, vỗ tay cô cười nói.

“Có thể duy trì bao lâu? Nếu không tìm được công việc, chúng ta cũng không thể trả nổi tiền thuê nhà. Mẹ đều là con hại mẹ.” Vương Giai Tuệ nằm úp sấp trong lòng mẹ, thương tâm khóc lớn.

“Đừng lo lắn, công việc tốt nhiều lắm.” Lý Á Lệ vừa lau nước mắt cho con gái, vừa nói.

“Mẹ, bọn họ! Con phải tìm Tề Mẫn Mẫn!” Vương Giai Tuệ đứng lên, dùng sức lau mặt, vội vàng chạy đi.

“Giai Tuệ!” Lý Á Lệ đứng dậy, thay giày đuổi theo, đã không nhìn thấy bóng dáng của con gái ở đâu.

Bà nhanh tay khóa cửa, hoang mang rối loạn đuổi theo.

Vương Giai Tuệ vừa chạy vừa khóc.

Sự đố kỵ của cô cuối cùng đã không hãm hại được Tề Mẫn Mẫn, ngược lại còn làm cho mẹ mất việc.

Cô hiện tại cực kỳ hối hận.

Không có tiền thì làm sao bây giờ?

Mẹ đã yêu thương cô như vậy.

Hai mẹ con nương tựa nhau sống một cuộc sống ấm áp là tốt rồi.

Nhưng lúc này, chính cô đã làm hỏng sự ấm áp đó.

Cô phải đi tìm Tề Mẫn Mẫn, xin lỗi cô ấy.

Chỉ cần Tề Mẫn Mẫn đồng ý để mẹ trở lại làm, muốn cô làm gì cũng được.

“Giai Tuệ! Về ngay!” Giọng nói lo lắng của Lý Á Lệ truyền đến từ phía sau.

Vương Giai Tuệ quay đầu lại, kiên định nói với mẹ:”Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cầu xin Tề Mẫn Mẫn đổi ý.”

“Có oan ức đến mấy mẹ cũng không quan tâm.” Lý Á Lệ la lớn.

Ngay từ đầu bà không muốn nói chuyện mình bị từ chức cho con gái là vì không muốn con gái chịu ấm ức, thay nó đi cầu xin Tề Mẫn Mẫn. Mẹ con bọn họ tuy nghèo nhưng không thể không có tự trọng.

Hồi trước chồng bà ly hôn mà không hề do dự lưu luyến, bà không nói hai lời liền ôm con gái rời khỏi ngôi nhà đó. Nhiều năm như vậy, cho dù có khổ sở đến đâu bà cũng chưa bao giờ trở về cầu xin người chồng trước.

Bà thề sẽ nuôi dưỡng con gái thành người, không để cho nó chịu một chút ấm ức nào.

“Mẹ, con không ấm ức. Việc này là do con gây nên, con đáng bị trừng phạt.”

Vương Giai Tuệ nói xong, liền xoay người nhảy lên xe bus.

Cô biết nhà Hoắc trì Viễn ở đâu, bởi vì có một lần cô đi dạo phố với Hạ Minh, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đi ra từ một căn biệt thự xa hoa. Lúc ấy tâm trạng của cô vừa chua xót vừa đố kỵ.

Đúng lúc xe bus lăn bánh thì Lý Á Lệ thở hồng hộc lên xe, chạy đến ngồi xuống bên cạnh con gái:”Giai Tuệ, mẹ đi với con.”

“Mẹ, không cần đâu! Con không muốn mẹ đi theo chịu khổ cùng con.” Vương Giai Tuệ vành mắt đỏ hoe nói.

Cô đi cầu xin Tề Mẫn Mẫn, nhất định sẽ rất khó khăn, cho nên cô không muốn mẹ đi theo. Mẹ nuôi lớn cô như vậy không hề dễ dàng, cô không thể để mẹ đi theo cùng chịu nhục được.

“Nha đầu ngốc, con là do mẹ sinh ra. Con chịu ấm ức chính là mẹ chịu ấm ức.” Lý Á Lệ ôm con gái, thương tâm nói.

Vương Giai Tuệ nghe mẹ nói xong, “Oa” một tiếng, thống khổ khóc lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.