Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 566



Chương 566

“Chờ đi.” Hạ Trấn Viễn lại quay về giường nằm xuống, một chút động lực cũng không có. Từ trước đến nay chưa từng như vậy.

Viện trưởng chưa từng dùng quyền lực trong tay trả đũa bất kỳ kẻ nào, như một người đứng đầu sáng suốt gương mẫu. Lần này là con gái đã làm chuyện quá đáng. Ông không có lời nào để nói. Chỉ có thể chờ bị phá quyết.

Việc ông sợ nhất không phải là bị cách chức, mà là sự cố chữa bệnh hai năm trước.

Phó mặc cho số phận đi!

Kiếp sống bác sĩ của ông có lẽ sẽ bị kết thúc vào lúc này đây.

…………

Lúc tan học, Hạ Minh Minh gọi điện thoại cho mẹ, biết ba còn chưa được phục chứ, liền đi đến bên Tề Mẫn Mẫn đang dọn vệ sinh, bất mãn nói:”Tề Mẫn Mẫn, cậu rốt cuộc còn muốn thế nào? Tôi đã sớm giải thích với cậu, sao cậu còn không chịu buông tha cho ba tôi?”

Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười cười:”Hạ Minh Minh, lời hối hận mà cậu nói thực sự xuất phát từ thâm tâm sao?”

Hạ Minh Minh nghẹn họng:”Tề Mẫn Mẫn, cậu đừng có bức người quá đáng!”

“Cậu sai khiến Vương Giai Tuệ bỏ thuốc thật đúng lúc! Tôi phát hiện ra chỉnh đốn người khác thật là một chuyện sảng khoái!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền đẩy Hạ Minh ra, bắt đầu lau chùi.

Hạ Minh dùng sức hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói:”Tề Mẫn Mẫn, tôi sai rồi!”

“Cậu làm sai chuyện gì?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hạ Minh Minh khiêu khích.

“Tôi không nên có ý muốn hại cậu!” Hạ Minh Minh khom người trước Tề Mẫn Mẫn.

“Tôi còn phải lau nhà.” Tề Mẫn Mẫn đổi tay cầm giẻ lau nhà, bắt đầu bắt tay vào làm.

“Để tôi lau giúp cậu. Cậu ngồi nghỉ một lát đi.” Hạ Minh Minh lấy lòng cầm lấy giẻ lau, rồi bắt đầu lau.

Chờ Hạ Minh Minh lau dọn xong xuôi, Tề Mẫn Mẫn đeo cặp sách lên, ngạo mạn nói:”Chuyện quá khứ đã trôi qua rồi. Tôi sẽ về nói với ba chồng. Hi vọng cậu có thể ghi nhớ một chút! Hãm hại tôi cậu sẽ mất đi những gì!”

Tề Mẫn Mẫn nói xong liền đeo cặp rời đi.

Hạ Minh Minh dùng sức hít sâu, không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh.

Ở thế hạ phong không thể không cúi đầu.

Ba còn đang làm việc dưới trướng ba chồng Tề Mẫn Mẫn, nhất định phải nhẫn nhịn!

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Sau này, cô tuyệt đối sẽ không để Tề Mẫn Mẫn bắt được nhược điểm!

Hoắc trì Viễn đón lấy cặp sách của Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nhìn cô:”Hôm nay có gì mà vui vẻ vậy?”

“Chỉnh đốn người khác thật thích!” Tề Mẫn Mẫn cười ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.

“Vợ anh cũng học được cách chỉnh người?” Hoắc trì Viễn ngồi bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, thản nhiên cười nói.

“Lừa anh đó, em chỉnh Hạ Minh Minh. Sau vài ngày rốt cục cũng không chịu nổi, hôm nay nhận sai với em còn giúp em lau dọn.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói.

“Đừng có khinh địch. Hôm nay em chỉnh cô ta, chưa biết chừng sẽ có ngày nào đó cô ta sẽ lại đáp trả.” Hoắc trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, có chút lo lắng nói.

“Em sẽ đề phòng cô ta.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.