Chương 601
Chu Cầm mới vừa tan tầm liền nhìn thấy con trai lao thẳng vào nhà, bay qua bên cạnh bà, bà đột nhiên có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Viễn, làm sao vậy?”
“Không có việc gì. Con ra ngoài đón Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc Tương.” Hoắc trì Viễn nói xong liền nhảy vào Maybach, như một con gió biến mất.
“Đi đón hai đứa mà còn phải gấp như vậy?” Chu Cầm lạnh lùng nhíu mi một phen.
Hoắc Hoài Lễ nhìn thấy bà xã trở về, liền lập tức ra nghênh đón, nhận lấy cái túi trong tay bà: “Về rồi sao?”
Chu Cầm gật đầu một cái, mệt mỏi nói: “Em hơi mệt, cơm chiều đừng gọi em.”
“Như vậy sao được?” Hoắc Hoài Lễ nhíu mày.
“Hôm nay làm giải phẫu rất nhiều, có một đôi song bào thai bị cuống rốn quấn lấy cổ, sản phụ lại không chịu mổ, thiếu chút nữa thì khó sanh.” Chu Cầm sau khi lên lầu, liền nằm úp sấp trên giường, mệt đến mức không nhúc nhích được.
“Vậy đã sinh thành công rồi chứ?” Hoắc Hoài Lễ ngồi ở bên giường, một bên mát xa bả vai cho Chu Cầm, một bên quan tâm hỏi han.
Khoa phụ sản là là khoa vô cùng bận rộn, bạn vĩnh viễn cũng sẽ không biết được hôm nay có bao nhiêu người muốn sinh. Có lúc nhàn nhã đến nỗi một ngày cũng chẳng được mấy ca sinh. Nhưng cũng có khi tiếp một người lại đến một người, cả ngày bận rộn đến nước cũng không uống lấy được một ngụm.
Ông có lúc cũng rất đau lòng thay Chu Cầm, muốn tìm chút quan hệ điều bà tới cương vị công tác nhẹ nhàng hơn, nhưng bà lại kiên trì, nói chính mình thích khoa phụ sản. Mỗi lần nghe thấy tiếng khóc nỉ non của BABY, bà liền có một loại cảm giác hạnh phúc nói không lên lời.
Ông tôn trọng sự lựa chọn của bà, chỉ là thấy thương bà khi suốt ngày phải bận rộn.
“Uh`m. Một đôi bảo bối cực kỳ khỏe mạnh.” Chu Cầm lộ ra vẻ mặt vui mừng cười nói, “ Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, có bao nhiêu đáng yêu thì khỏi phải bàn.”
“Hâm mộ sao?” Hoắc Hoài Lễ cười hỏi.
“Hâm mộ thì có ích gì? Tề Mẫn Mẫn quá nhỏ, Hoắc Nhiên cùng Hoắc Tương lại không chịu kết hôn.” Chu Cầm tiếc nuối nói.
“Đừng nóng vội. Sớm muộn gì cũng có cơ hội được làm bà nội. Con của Tiểu Viễn cùng Tề Mẫn Mẫn nhất định sẽ vô cùng đáng yêu.” Hoắc Hoài Lễ nhàn nhạt cười nói.
“Hoài Lễ, kỳ thật em vẫn còn lo lắng cho Tề Mẫn Mẫn cùng Tiểu Viễn.
Tình yêu thật có thể chiến thắng cừu hận sao?” Chu Cầm lo lắng nói, “
Lại nói giữa bọn chúng là tình yêu sao?”
“Thuận theo tự nhiên là được.” Hoắc Hoài Lễ nhàn nhạt nói, “Chuyện của con cái chúng ta cũng không cần quan tâm nhiều.”
Lúc Hoắc trì Viễn nhìn thấy những chỗ lộ ra bên ngoài trên áo cưới của Tề Mẫn Mẫn, sắc mặt liền đen lại. Anh nói với nhà thiết kế: “Ai cho các người đổi thành như vậy? Đổi lại ngay!”
“Anh không thấy rất đẹp sao? Nó hiện lên dáng người của phu nhân.” Nhà thiết kế vừa lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn nói: “Perfect!”
Hoắc trì Viễn thấy ánh mắt của nhà thiết kế nhìn chằm chằm bộ phận nào đó của Tề Mẫn Mẫn, lập tức cởi áo gió ra khoác cho Tề Mẫn Mẫn: “Cậu có hai lựa chọn. Một là làm lại hai là che đi hết!”
“Nếu tôi không chọn?” Nhà thiết kế kiên trì nhìn Hoắc trì Viễn. Rõ ràng là đẹp đến mức có thể lên bìa báo thời trang, sao Hoắc trì Viễn lại muốn sửa.
“Tôi sẽ trả lại!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nhìn nhà thiết kế, không chịu thỏa hiệp.