Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 611



Chương 611

Cô không ngốc, đi vào để bị anh lăn qua lộn lại à.

Ăn xong bữa sáng, Hoắc trì Viễn liền tìm một chiếc áo gió màu lam từ bên trong tủ quần áo khoác lên cho Tề Mẫn Mẫn, sau lại đi tìm một cái mũ cười kẻ ô vuông đội vào cho cô, lúc này mới ôm cô ra ngoài.

“Sáng sớm liền đi tắm suối nước nóng sao?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.

“Trước cùng anh đến phòng tập thể thao đã.” Hoắc trì Viễn ngồi lên Maybach, lạnh lùng trả lời.

“Phòng tập thể thao? Chú, dáng người của anh đã rất tốt rồi.” Tề Mẫn Mẫn nhìn cơ ngực Hoắc trì Viễn rắn chắc, cười đáp.

“Ai nói đi phòng tập thể thao chỉ để tập thể hình?” Hoắc trì Viễn hơi hất mày, “Em không cho anh đụng chạm, anh dư thừa tinh lực đành phải vào đó phát tiết.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn lập tức như táo đỏ, thật đáng yêu.

Hoắc trì Viễn mang Tề Mẫn Mẫn đến phòng tập thể thao ở tòa nhà cao nhất tọa lạc giữa lòng thành phố. Trọn vẹn một tầng toàn bộ đều là dụng cụ tập thể hình. Có lẽ còn quá sớm cho nên cũng không có mấy người.

Tề Mẫn Mẫn đổi một thân y phục đi ra, liền nhìn thấy Hoắc trì Viễn mặc một bộ đồ bó sát người lộ ra cánh tay cùng cơ ngực săn chắc, đang đứng dựa tường chờ cô. Cô nhìn bắp tay của anh, rồi tự nói với mình: “Xin cho con một phút đồng hồ si mê.”

“Như thế nào?” Hoắc trì Viễn bắt gặp Tề Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm anh bất động, liền tà tà cười hỏi, “Nhìn đến mê mẩn rồi hả?”

“Chân bị rút gân. Anh chờ em một phút đồng hồ.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm trả lời.

Hoắc trì Viễn đi lên phía trước, dùng lực vò rối mái tóc dài của Tề Mẫn Mẫn: “Si mê là một loại bệnh, là một người bác sĩ như anh đã sớm nhìn ra căn bệnh của em rất nghiêm trọng.”

“Cắt! Nói cứ như thể vóc người của anh đẹp lắm vậy! Em mới không có si mê!” Tề Mẫn Mẫn kéo khăn mặt ở trên cổ xuống, liền chạy tới nơi có nhiều người đang bàn tán sôi nổi.

Hoắc trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn mặc một bộ đồ thể thao bó sát để lộ eo nhỏ, khuôn mặt lập tức đen lại. Mấy một chiếc khăn lông lớn đuổi theo, phủ lên người cô.

“Chú à, em muốn tập thể dục mà!” Tề Mẫn Mẫn cười, lườm anh bất mãn kháng nghị.

“Khoác lên!” Hoắc trì Viễn nói xong, dẫn Tề Mẫn Mẫn đến một máy chạy bộ, khởi động máy xong, nói với cô: “Để tiện lau mồ hôi!”

Tề Mẫn Mẫn vừa đi bộ trên máy vừa cười nghịch ngợm: “Chú à, đây thật sự là để tiện lau mồ hôi sao?”

“Anh cũng có!” Hoắc trì Viễn xấu hổ, hai tay giữ khăn mặt trên trên cổ nói.

“Cái khăn anh dùng mới được gọi là khăn mặt lau mồ hôi, còn cái của em chẳng khác gì áo choàng cả!” Tề Mẫn Mẫn chỉ chiếc khăn lông lớn đang khoác trên người, cười khoa trương.

“Có thể lau mồ hôi đều gọi là khăn mặt!” Hoắc trì Viễn nói xong, tăng tốc độ máy chạy lên nấc lớn nhất, bắt đầu chạy.

Có người thấy dáng vẻ hoàn mỹ của Tề Mẫn Mẫn, lập tức huýt sáo đi tới: “Cô em xinh đẹp, trưa nay có thể hẹn em không?”

Tề Mẫn Mẫn thấy vẻ mặt đen xì của Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm chỉ sang Hoắc trì Viễn, cười trả lời: “Chú à, chú phải hỏi ông xã cháu đi đã!”

Đối phương vừa nghe thấy người đàn ông cơ bắp bên cạnh là ông xã của cô gái xinh đẹp, khuôn mặt xám xịt bỏ đi.

“Đúng là đồ nhát gan!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

Hoắc trì Viễn vừa chạy chậm lại vừa lạnh mặt liếc nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái: “Người không sợ anh, còn chưa sinh ra đâu!”

“Chú à, anh quá kiêu căng rồi!” Tề Mẫn Mẫn giơ nắm đấm lên, nghịch ngợm nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.