Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 614



Chương 614

Hoắc trì Viễn cũng không có đại lượng đến mức để cho người khác thưởng thức thân thể của cô, cho nên đặt riêng một gian phòng. Cổng vòm đi vào, cách suối nước nóng tầm mười mét, bên cạnh bày các loại cây cảnh khác nhau. Nơi này ấm áp khiến cho người khác cảm thấy yên tâm, cho cô cảm giác cực kỳ an toàn.

Hoắc trì Viễn nhìn ra được Tề Mẫn Mẫn thật sự mệt mỏi, liền bơi tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực: “Anh mát xa giúp em nhé.”

Tề Mẫn Mẫn dựa vào nửa người trên của Hoắc trì Viễn, vô lực gật đầu.

Ngâm suối nước nóng, cô cảm giác được dường như không còn chút sức lực nào, đến cả tay cũng không muốn nâng lên. Có người thợ đấm bóp ở đây, cô sao lại ghét được?

Hoắc trì Viễn chuyển người Tề Mẫn Mẫn qua, lưng để vào trong ngực, dựa vào bờ ao bắt đầu giúp cô mát xa.

Tề Mẫn Mẫn cảm giác thật thoải mái.

Mười ngón tay của Hoắc trì Viễn giống như mang theo ma lực, lúc đầu Tề Mẫn Mẫn chỉ cảm thấy có chút trướng đau, sau đó thì thấy vô cùng thoải mái, toàn thân thư thái.

“Chú à, kỹ thuật mát xa của anh không giảm mà còn tiến bộ hơn nữa.” Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt lại hưởng thụ.

“Bởi vì có người làm vật thí nghiệm cho anh mà.” Hoắc trì Viễn mát xa đầu và sau lưng cho Tề Mẫn Mẫn, đem hai tay vòng qua nách, đặt tới bên eo của cô, vừa xoa, vừa cười vừa nói: “Anh không muốn tiến bộ cũng không được.”

“Anh đặt tay ở đâu thế.” Tề Mẫn Mẫn mở to mắt, trừng mắt nhìn anh.

“Đặt ở đây.” Hoắc trì Viễn cười nói.

“Đừng nhéo, tắm suối nước nóng đi.” Tề Mẫn Mẫn tách bàn tay to của anh ra, lập tức bơi đến bên kia.

Hoắc trì Viễn cười đi theo, vây Tề Mẫn Mẫn vào vòng ôm của mình.

Anh chỉ dùng một tay nâng cằm của cô lên, khàn khàn nói: “Nha đầu, một tuần không thể ôm em.”

Tề Mẫn Mẫn khó xử trừng mắt nhìn anh: “Sau đó?”

Hoắc trì Viễn không nói gì, chỉ cúi đầu hôn cô.

“Không thể!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt đẩy Hoắc trì Viễn ra.

“Kháng nghị bác bỏ!” Hoắc trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, cúi đầu hôn môi cô.

Tề Mẫn Mẫn suy nghĩ đến anh lập tức phải rời khỏi, dùng lực ôm anh, phát điên đáp lại, thiếu chút nữa đảo phá môi mỏng của anh.

“Nha đầu, nụ hôn nên là như vậy.” Hoắc trì Viễn cuồng bá mút môi dưới của cô, cười nói.

Tuy bọn họ kết hôn mới hai ba tháng, nhưng Tề Mẫn Mẫn vẫn thanh thuần như cũ, nụ hôn đều là loạn lạc, cái gì cũng không hiểu.

Nhưng sự trúc trắc vụng về của cô, lại khiến cho anh phát điên.

Sau khi đứng ở trong sân bay, Tề Mẫn Mẫn lưu luyến không rời ôm eo Hoắc trì Viễn, gắt gao níu chặt áo gió của anh: “Hoắc trì Viễn, có thể không cần đi hay không?”

Hoắc trì Viễn cũng không tha, nhưng lại từ chối yêu cầu của Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, nghe lời, anh sẽ nhanh trở lại!”

“Em sẽ rất nhớ anh! Rất nhớ!” Tề Mẫn Mẫn bức cho nước mắt không chảy ra, âm thanh nghẹn ngào nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.