Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 626



Chương 626

“Viện trưởng Vương, tư liệu ông muốn tôi đã chỉnh lý xong. Chỗ này là tư liệu về sản phẩm của công ty XX nước Đức, chỗ này là sản phẩm của LEJ Thụy Sĩ. Hai sản phẩm của hai công ty đều được tôi phân tích ưu thế một cách tường tận.” Hoắc trì Viễn giao chồng tư liệu dày này giao cho viện trưởng.

“Tôi nên trở về nghiên cứu kỹ một chút rồi nói cho cậu cần thiết bị của bên nào.” Viện trưởng Vương tiếp nhận tư liệu, lật chuyển một lần.

“Được.” Hoắc trì Viễn nắm tay đối phương, nhàn nhạt cười nói: “HY vọng hợp tác vui vẻ.”

“Hoắc tổng khách khí rồi!” Viện trưởng Vương hô hô cười nói.

“Tôi không quấy rầy công việc của Viện trưởng Vương nữa, xin phép.” Hoắc trì Viễn nói xong, đứng dậy rời đi.

Lynda đi theo sau Hoắc trì Viễn ra ngoài văn phòng của viện trưởng, thấp giọng hỏi: “Hoắc tổng, có phải chúng ta nên mời viện trưởng Vương một bữa cơm không?”

“Không cần! Viện trưởng Vương xuất thân là quân y, là người ngay thẳng.” Hoắc trì Viễn tự tin nở nụ cười: “Chỉ cần sản phẩm của chúng ta vững vàng về chất lượng, hợp tác sẽ thành công. Bệnh viện XX là bệnh viện có khoa chỉnh hình lớn nhất khu vực Hoa Bắc, lần này nếu hợp tác thành công, cũng có lợi là đem các sản phẩm đốt ngón tay nhân đạo cho nơi này.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lynda thật sự gật đầu một cái: “Lần này nếu có thể kết hợp được với Viện trưởng Vương, công ty chúng ta có thể tăng trưởng 30% sang năm mới.”

“Đi thôi, ở nhà Đông Bắc có quán cơm, hương vị có vẻ không tồi.” Hoắc trì Viễn cười đề nghị.

“Quán cơm Đông Bắc? Tôi muốn ăn chân giò hầm Đông Bắc, dưa chua bánh bao!”

Lynda vừa nghe Hoắc trì Viễn nói, lập tức hưng phấn mà hai mắt bừng sáng.

Cô đã không về nhà hơn nửa năm rồi, đã quên hương vị đồ ăn mẹ làm như thế nào rồi.

Hai người đi vào trong quán cơm Đông Bắc thanh tĩnh, tìm một vị trí ngồi xuống. Hoắc trì Viễn đưa thực đơn cho Lynda: “Cô gọi món đi.”

“Tôi không khách khí đâu!” Lynda khép lại thực đơn, nhìn cũng không nhìn, liền gọi một đống đồ ăn.

“Xem ra đã lâu rồi cô vẫn chưa quên mất đồ ăn ở quê hương.” Hoắc trì Viễn cười cười.

“Nếu anh nếm qua đồ ăn Đông Bắc hào sảng rồi, trở lại thành phố A chắc chắn sẽ không quen những thứ nhạt nhẽo ở nơi đó.” Lynda đắc ý nói.

“Thư ký thép của tôi vừa ăn đồ ăn Đông Bắc đã thay đổi rồi sao?” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười trêu chọc Lynda.

Hôm nay Lynda đã có một chút hương vị của cô gái nhỏ, vì muốn về nhà ăn đồ ăn mẹ nấu, nhớ mẹ sao?

“Bởi vì đây là hương vị của mẹ.” Lynda cong mắt cười.

“Hương vị của mẹ…” Hoắc trì Viễn lập lại câu nói của Lynda, mẹ là một bác sĩ khoa phụ sản bận rộn, cho nên rất ít khi ở nhà, một ngày bận rộn vô cùng, cơ hội nấu cơm cũng không nghiều. Anh vẫn chưa nghĩ ra hương vị của mẹ là thế nào. “Lúc tết âm lịch cho cô thêm một tuần nghỉ, có thể đưa TRịnh Húc đi thăm mẹ.”

“Hoắc tổng, sao ngay cả anh cũng trêu chọc tôi và Trịnh Húc?” Lynda nghiêm mặt kháng nghị.

“Phòng thư ký cũng sắp trở thành cửa hàng bán hoa rồi, chẳng lẽ hai người không có gì?” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười nói.

“Chúng tôi đúng là chạy người không khỏi mắt. hoa văn phòng là anh ấy đưa, chúng tôi muốn thử xem, tình yêu có thể tới hay không.” Lynda nhớ tới Trịnh Húc, hai mắt thông minh lanh lợi hẳn lên.

“Nếu như tình yêu không đến, cô có thể buông tha người đàn ông tốt như Trịnh Húc?” Hoắc trì Viễn thật sự nhìn thoáng qua Lynda.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.