Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 681



Chương 681

Tề Bằng Trình cười gật gật đầu.

Tề Mẫn Mẫn ngồi trong xe, ánh mắt phức tạp nhìn ngôi nhà mình đã sống trong 18 năm. Nơi nay từ khi Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc bước vào, đã không còn là nhà nữa. Mọi mong muốn của cô và ba đều tan biến, còn phải nhìn sắc mặt của hai mẹ con chanh chua kia sao?

Không lâu sau Tề Bằng Trình cầm cặp đựng tài liệu đi ra. Ông vừa ngồi vào ghế sau chợt nghe thấy tiếng của Tề Lạc:”Ba, đợi con với!”

Tề Bằng Trình hạ kính cửa sổ xuống, lạnh nhạt nói:”Tiểu Lạc, hôm nay ba không cùng đường với con. Bảo mẹ con đưa đi đi.”

Nói xong Tề Bằng Trình lại hạ cửa kính xuống, ngăn cách với Tề Lạc bên ngoài.

Lần đầu tiên, khi tỉnh dậy ở nhà mà trong lòng không có hơi thở quen thuộc kia, Hoắc trì Viễn thất thần một lúc lâu. Khi anh tỉnh ngủ mới nhớ ra là hôm qua anh đưa cô về Tề gia.

Anh cào tóc, đi chân trần vào nhà tắm rửa mặt.

Hôm qua mất ngủ, đến gần sáng anh mới chợp mắt một chút, cho nên anh tỉnh dậy hơi trễ.

Con người khi có một thói quen có người nào đó bên cạnh sẽ nảy sinh tính ỷ lại.

Anh phát hiện sinh hoạt thường ngày của anh đã bị Tề Mẫn Mẫn thâm nhập sâu. Anh có thói quen có cô bên cạnh, khi không có cô bên cạnh mình, anh giống như bị mất đi thứ gì đó cực kỳ quan trọng, mất hồn mất vía.

Cầm lấy dao cạo râu, anh thần thần nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trong đầu lại hiện ra hình anh Tề Mẫn Mẫn thoa kem rồi cạo râu cho anh.

Lại nhớ cô rồi!

Anh không thể như vậy!

Nếu còn tiếp tục như thế, công việc hôm nay của anh sẽ không hoàn thành nữa.

Vì sắp xếp cho tuần trăng mật nên anh đã sắp xếp giải quyết công việc trong hai ngày này, phải hết sức tập trung mới được.

——

Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn cảm thấy gió lạnh tạt vào mặt, hắt xì một cái.

“Sao lại bị cảm nhỉ?” Tề Mẫn Mẫn nghi ngờ hít hít mũi nói.

“Nói không chừng có người nhớ con!” Tề Bằng Trình nửa đùa nửa thật nói.

Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo chu miệng: “Ba, từ lúc nào ba lại thích trêu chọc con vậy?”

“Ba chắc chắn, Hoắc trì Viễn đang nhớ con!” Tề Bằng Trình cười to.

“Mới có một ngày mà. Nhiều ngày con không gặp ba mà Hoắc Nhiên cũng không hắt xì. Nếu theo suy luận của ba thì chứng tỏ ba không nhớ con sao?” Tề Mẫn Mẫn làm nũng kháng nghị.

“Hình như có lý!” Tề Bằng Trình lấy chiếc khăn tay cho Tề Mẫn Mẫn, “Chẳng lẽ thật sự bị cảm rồi sao? Con cầm khăn tay đi!”

——

“Hoắc tổng!” Lynda cười nhẹ đụng vào tay Hoắc trì Viễn. Thấy anh còn đang ngẩn người, thì đụng mạnh hơn một chút, “Hoắc tổng!”

Hoắc trì Viễn lấy lại tinh thần, xấu hổ ho khan một chút, bắt đầu cuộc họp: “Năm nay doanh thu so với năm trước tăng 300%. Tôi rất vui, hôm nay muốn cảm ơn mọi người, vì sự nỗ lực của mọi người mới có Hoắc Y hiện tại!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.