Chương 683
“Là đồ tự tay tớ làm, có vẻ hơi thô ráp, trân châu cũng nhỏ một chút.” Ninh Hạo có chút xấu hổ nói.
“Kẹp tóc nhỏ trân châu?” Tề Mẫn Mẫn sau khi nhìn thấy quà trong tay, kinh ngạc há to mồm, “Đồ đẹp như vậy là do cậu tự làm à?”
Ninh Hạo đỏ mặt gật đầu một cái: “Uhm. Kỳ thật khá đơn giản, bán thành phẩm đều có sẵn, tớ chỉ cần mua trân châu đính vào bên trên chiếc kẹp bạc là được.”
“Thế cũng rất lợi hại rồi. Tớ còn không làm được đây.” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón tay cái lên với Ninh Hạo, cảm động khích lệ anh.
Ninh Hạo tựa hồ càng thêm xấu hổ, mặt cũng dần có chút ửng đỏ.
“Ngày mai tớ sẽ để cho nhà tạo mẫu tóc giúp tớ cài lên đầu.” Tề Mẫn Mẫn đem hộp nhung khép lại, trịnh trọng bỏ vào túi tiền.
“Thật sao?” Ninh Hạo đầy kinh hỉ nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tuy Tề Mẫn Mẫn không thích anh, nhưng nếu ngày kết hôn cô mang theo món quà anh tặng, chứng tỏ cô rất coi trọng phần tình cảm này.
Tâm tình Ninh Hạo cũng không còn kém như trước nữa, không cần ngụy trang, trên mặt liền xuất hiện tươi cười đầy thỏa mãn.
“Tề Mẫn Mẫn, lớp trưởng, đợi tớ với!” Giai Tuệ đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, la lớn.
“Giai Tuệ?” Tề Mẫn Mẫn xoay người, nhìn Vương Giai Tuệ thở hồng hộc đi tới.
“Tề Mẫn Mẫn, tớ nghe một nam sinh bạn tốt bên ban 2 nói, Hạ Minh Minh bỏ ra một số tiền lớn muốn mời cậu ấy cùng mấy người anh em trên đường tan học về sẽ cho cậu một trận. Cho nên cậu trước vẫn đừng về nhà vội!” Vương Gia Tuệ lo lắng nói.
“Không cần sợ! Tớ cũng không tin tà có thể thắng chính!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn tràn ngập hàn ý hừ lạnh một tiếng.
Hạ Minh Minh này, thực không phải là cái đèn cạn dầu!
Đều đã bị bức chuyển trường, còn không biết hết hy vọng thu tay lại.
“Tề Mẫn Mẫn, cậu vẫn nên cẩn thận. Cậu ta không đáng để tớ hờn dỗi.” Vương Giai Tuệ khẩn trương túm chặt cánh tay Tề Mẫn Mẫn, ngăn cản cô rời trường.
Ninh Hạo cau chặt mày, suy nghĩ một chút, nói: “Tề Mẫn Mẫn, tớ thấy Giai Tuệ nói có đạo lý. Cậu cùng Giai Tuệ ở cửa trường học chờ, bọn họ có gan cũng không dám chạy tới trước cửa trường học đánh người. Tớ đi gọi xe đến đón các cậu.”
Ninh Hạo kêu xe taxi chạy đến cổng trường đón Tề Mẫn Mẫn và Vương Giai Tuệ.
Tề Mẫn Mẫn vừa lên xe, nhìn thấy mấy nam sinh chạy từ con đường nhỏ cạnh trường học lao ra, thấy cô lên xe, nghiến răng nghiến lợi mắng vài câu.
Cô vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, sau khi ổn định tinh thần, cô vội vàng cảm ơn Vương Giai Tuệ. Nếu không nhờ Vương Giai Tuệ nhắc nhở thì hôm nay cô sẽ chịu tai bay vạ gió mất.
Vương Giai Tuệ cười nói: “Mình cũng đâu làm cái gì, bạn đừng cảm ơn mình. Bạn đồng ý tha thứ cho mình, lại vẫn để mẹ mình tiếp tục làm việc tại Hoắc Y, là mình nên cảm ơn bạn mới đúng!”
“Vậy chúng ta đừng khách sáo với nhau nữa!” Tề Mẫn Mẫn cầm tay Vương Giai Tuệ, cảm động cười rộ lên.
Cô vẫn khó kết bạn nên có rất ít bạn bè. Trừ Hoắc trì Viễn, cô không nghĩ tới chỉ còn sáu tháng nữa là tốt nghiệp vậy mà lại tìm được một người bạn chân chính.
“Vốn dĩ bạn không nên khách khí với mình!” Vương Giai Tuệ cũng cười rộ lên.
Lái xe thấy bọn họ vẫn chỉ nói chuyện phiếm, không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc các cô cậu muốn đi đâu?”
Ninh Hạo khẩn trương nói địa chỉ của biệt thự Hoắc trì Viễn, “Bác tài, không vội, bác cứ lái chậm thôi!”