Chương 691
“Tin anh đấy!” Vương Giai Tuệ tránh đường, lại bị Lynda túm lấy.
“Anh Hoắc, để cho anh đi vào thì có thể, các người ba phù rể này nhảy thiên nga cho tôi xem đi.” Lynda quyết tin tưởng Hoắc Nhiên một hồi, nhưng theo hôn tục trêu cợt phù rể là không thể thiếu.
“Ba người đàn ông sao nhảy được thiên nga? Số lượng không đủ.” Hoắc Nhiên cũng bắt đầu chắp tay thi lễ: “Em gái à, cầu xin các em.”
“Vậy thì nhảy ba người đi.” Vương Giai Tuệ cười ra lệnh.
Hoắc Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Giai Tuệ: “Trái lại em rất thông minh.”
“Qúa khen!” Vương Giai Tuệ nghịch ngợm trả lời.
Hoắc Nhiên rơi vào đường cùng, đành phải bắt lấy tay của những phù rể khác, bắt đầu vụng về biểu diễn.
Ba người đàn ông, nhảy vụng về sứt sẹo, dáng vẻ cực kỳ buồn cười.
Rốt cuộc Vương Giai Tuệ không thể khống chế được tiếp nữa, ôm bụng quỳ rạp trên mặt đất cười rộ lên: “Ở đây là ba con thiên nga, rõ ràng là ba con heo mập, quá buồn cười rooif1”
Cố Nhiễn không sao cả trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ một cái.
Nha đầu kia rất thú vị, anh nhớ kỹ rồi.
“Tiền lì xì lấy ra rồi tha cho các người đi vào.” Lynda vươn tay, không quên rút lấy tiền.
Hoắc Nhiên nghe dược, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tôi phát hiện kết hôn, người phải chịu hành hạ không phải là chú rể mà là phù rể.”
“Sao, oan ức rồi hả, vậy anh đừng vào.” Vương Giai Tuệ đứng lên, hung hãn nhìn Hoắc Nhiên.
“Không dám, không dám.” Hoắc Nhiên rút ra một chồng tiền lì xì thật dày, cung kính chuyển lên: “Nhóm người các em, lúc này có thể đi được chưa?”
Lynda nhìn cũng không nhìn, tiếp nhận tiền lì xì rồi lui sang một bên.
Hoắc Nhiên lau trán, mang theo vài người đi vào biệt thự.
Tề Mẫn Mẫn ngồi vào xe hoa, bất an nhìn Hoắc Nhiên: “Hoắc Nhiên, anh anh… anh ấy…”
Hoắc Nhiên khẩn trương trả lời: “Anh anh không có chuyện gì,
Tề Bằng Trình ngồi trên xe trầm mặc, đã qua 8 giờ rồi mầ đội ngũ đón dâu vẫn chưa xuất hiện, vẻ mặt ông không cảm xúc.
Ông sợ mình đã đánh giá cao tình cảm của Hoắc trì Viễn dành cho Tề Mẫn Mẫn, sợ sự yêu thương lúc trước với Tề Mẫn Mẫn chỉ vì hôm nay muốn cho con bé một kích trí mạng.
Nếu thật sự là như vậy, Hoắc trì Viễn quá độc ác rồi!
Tề Bằng Trình mím môi, gương mặt lạnh lùng, nhìn thẳng về phía trước, tâm trạng nặng nề.
Tề Lạc và Dương Nguyệt Quyên nhìn nhau liếc mắt một cái, khẽ cười cười.
Mưu kế của bọn họ đã có hiệu quả rồi.
Vốn dĩ bà Tưởng vẫn án binh bất động, Tề Lạc thật muốn biết người đàn bà thần trí không bình thường đó, sẽ trả thù như thế nào.
Nếu không phải bà ta đang quấy rối, đội ngũ đón dâu làm sao có thể trễ như vậy mới xuất hiện?
Dù sao cũng đã ra tay rồi, hai mẹ con an vị chờ xem cuộc vui.
Dương Nguyệt Quyên vẻ mặt bất mãn nói với Tề Bằng Trình:”Hoắc trì Viễn trễ như vậy mới phái người đến đón Tề Mẫn Mẫn, chẳng lẽ là hối hận rồi? Không muốn kết hôn nữa?”