Chương 704
“Chị, mấy bộ đó rất đẹp mà, sao bộ nào chị cũng không thích vật?” Tề Lạc dường như có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Đẹp thì cô đi mà mặc!” Tề Mẫn Mẫn lạnh nhạt nói.
“Người kết hôn là chị, không phải là em. Nếu em mặc áo quần lộng lẫy như vậy ra ngoài, khách khứa sẽ hiểu lầm em là cô dâu mất. Em cũng không muốn cướp đi sự nổi bật của chị.” Tề Lạc tự cho là hiểu biết cười nói.
“Cô cứ mặc đi! Tôi không sợ” Tề Mẫn Mẫn nhặt lên một chiếc quần lụa mỏng nửa trong suốt của hiệu Lace, đưa cho Tề Lạc, cười đến ngọt ngào,”Cái này rất đẹp!”
Tề Lạc xấu hổ nhìn đống đồ kia như quần áo cho vũ nữ, ngượng ngùng cười nói:”Vóc người của chị đẹp, mặc vào sẽ thích hợp hơn em.”
“Muốn mặc thì cô nhanh mặc vào đi!” Tề Mẫn Mẫn lập tức trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lạnh lùng nói.
“Em không hợp.” Tề Lạc cười xấu hổ.
“Thế nào là không hợp? Sợ mặc vào nhìn giống con gì sao?” Tề Mẫn Mẫn trào phúng hỏi.
“Ai nói? Quần áo này hơi mỏng, nhưng rất được.” Tề Lạc lập tức bất mãn phản bác.
“Thế sao cô không chịu mặc?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoán qua Dương Nguyệt Quyên, lại nhìn Tề Lạc đang xấu hổ,”Đừng có ở trước mặt tôi diễn trò! Các người muốn hôm nay tôi bị xấu mặc, muốn người khác chê cười tôi là nhà giàu mới nổi, cười tôi thấp kém. Tâm tư nông cạn của các người người qua đường đều biết! Lần sau đừng lấy từng ấy chỉ số thông minh đấy ở trước mặt tôi khoe khoang! Tôi nhìn thấy mấy người đều thấy ghê tởm!”
“Tề Mẫn Mẫn, cô đừng có không biết phân biệt! Mẹ tôi vì mua quần áo cho cô, đi khắp các thương hiệu nổi tiếng đặt hàng độc quyền. Mắt thẩm mỹ của bà có thể không hợp với cô, nhưng cô không thể khinh thương ý tốt của bà được!” Tề Lạc đứng ra biện hộ thay cho mẹ mình.
“Tôi còn thật muốn cảm ơn dì rất nhiều! Mấy ngày nay bà đúng là vất vả! Nhiều quần áo tầm thường như vậy, chắc bà phải cố gắng lắm mới sưa tập nổi?” Tề Mẫn Mẫn tràn ngập trào phúng nói.
Bị nói đúng tim đen, mặt Dương Nguyệt Quyên lúc trắng lúc xanh.
Tề Mẫn Mẫn nói không sai, chẳng có thương hiệu nổi tiếng nào thiết kế trang phục tầm thường đến mức người ta chán ghét. Vì để mua được những bộ trang phục mang lại hiệu quả này, bà ta đã phải tìm kiếm hơn mười ngày liên, chân cũng tê dại.
“Chị, nếu chị không thích thì thôi! Đừng nói những lời khó nghe như thế. Mẹ em vì chuẩn bị hôn lễ cho chị mà buổi tối ngủ cũng không ngon, dạo gần đây cũng mất ngủ!” Tề Lạc bất mãn nói xong, nói với Dương Nguyệt Quyên, “Mẹ, nếu chị không thích mấy bộ trang phục này thì mẹ cho cất đi đi. Đừng để ở đây khiến người khác bẩn mát. Lòng dạ xấu xa, bẩn thỉu nên cảm thấy ai cũng bẩn như người ta!”
Tề Mẫn Mẫn nghe được câu cuối cùng của Tề Lạc, phẫn nộ cho Tề Lạc một cái tát.
“Tề Mẫn Mẫn, chị điên à?” Tề Lạc tức giận nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Bản thân cô bẩn thịu đừng hắt nước bẩn lên người khác!” Tề Mẫn Mẫn cười lạnh nói.
“Mẹ, chúng ta đi thôi!” Tề Lạc nhét toàn bộ váy áo trên sô pha vào trong túi to, rồi dẫn theo Dương Nguyệt Quyên rời khỏi phòng nghỉ.
Đứng ở ngoài cửa phòng nghỉ, Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng hừ một tiếng: “Tề Mẫn Mẫn, là cô không cần đó. Lát nữa không có quần áo để thay thì sẽ biến mọi người thành chuyện cười!”
Tề Lạc ôm một đống quần áo ra ngoài, cười nói với Dương Nguyệt Quyên: “Mẹ, những bộ quần áo này phải xử lý như thế nào đây?”